Sau đó mới có thể dùng Bổ Thiên Thạch bình phục.
Khi kiếm khí còn trong cơ thể, thì không có cách chữa lành.
Ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân, tất cả đều có thể nhìn thấy chiến trường, mỗi một người đều bỗng nhiên trợn to hai mắt!
Vô số cặp mắt lớn lồi ra khỏi một nửa hốc mắt.
Chiêu thứ nhất!
Thậm chí không tính là chiêu thứ nhất, chỉ là thức tiến công đầu tiên mang tính thăm dò, đã lấy mạng đổi mạng!
Một người trọng thương ở ngực, một người ngay cả nửa cơ thể đều đã bị người ta chẻ đôi xuống, rơi lên màn bảo hộ bên dưới, ầm một tiếng, đã trở thành một cái vuốt rồng to lớn, dính với một nửa cơ thể dài hàng chục trượng!
Trước đó một khắc còn đang trò chuyện bình thường ta một câu ngươi một câu, đây mới chỉ là trận mở đầu, mà đã thê thảm đến không thể thê thảm hơn được nữa!
“Ta còn có thể đánh!”
Tần Phương Dương ho một tiếng, đứng thẳng thân thể, trong ngực, kiếm khí của Hắc Long vẫn đang lấp loé, bị xé rách không ngừng, mâu tươi chảy thành dòng, xương trắng chồng chất.
Nhưng hắn dường như không biết.
“Nhưng ngươi đã không thể đánh nữa! Hoặc là ngươi đánh, nhưng đã không còn là đối thủ của ta. Ngươi có thể đồng ý?”
Tần Phương Dương quay đầu, vừa nhìn Tổ Long vừa nói: “Trận chiến đầu tiên, ta thắng!”
“! !!”
Đôi mắt to như những viên trân châu của Tổ Long như sắp rớt xuống đất.
Từ thời Hồng Hoang Thái Cổ đến nay, hắn chưa từng nhìn thấy trận chiến nào oanh liệt hơn trận này. Hắn ta đã từng chứng kiến, thậm chí tham gia chiến đấu vô số lần nhưng quả thật hắn chưa từng thấy cảnh chiến trường hoang tàn như vậy
Mặt mũi hắn ta tối sầm lại, khóe miêng giật vài cái khi nhìn thấy con Hắc Long bị chặt làm đôi.
Vô cùng bất lực mà nói: “Trời! Tần Phương Dương đã chiến thắng ngay trong lần đầu tiên luôn.”
Hắn cố ý nói: “Hắc Long còn có thể tái chiến, như này vẫn chưa là gì!”
Nhưng do dự một hồi lâu tự thấy da mặt mình vẫn chưa đủ dày nên đành nói câu này.
Đừng nói đến cánh tay, ngay cả gan của nhà người cũng đã bị chặt một nửa, người còn định tái chiến ư?
Lấy cái gì để mà tái chiến? Định lấy ‘họa mi’ ra đánh chắc?
Còn chút mặt mũi nào không chứ? !
Thủy Phượng cười lớn, khuôn mặt lộ vẻ vui sướng nhưng lại dè dặt nói: “Trận chiến đầu tiên, Long Tộc đại diện cho Thượng Cổ Thần Tộc lâm trận nhưng đã để thua đối thủ. Nhưng trong lần khiêu chiến Tam Tộc, Long Tộc cũng thua nhưng lại không phải là kết cục sau cùng. Lần tới là đến Phượng Hoàng Tộc chúng ta lâm trận nhất định phải lấy lại thể diện. Long Tộc là làm mất mặt Thần Tộc là một chuyện, chúng ta tuyệt đối không thể bẽ mặt được. Không chỉ không để bẽ mặt chúng ta còn phải giúp Long Tộc, phải làm được chuyện mà họ không thể làm được, phải giành lại thể diện cho họ... Um, đây là chuyện nhỏ không đáng để nói!”
Mặt Tổ Long đen như mực tàu trừng mắt nhìn Thủy Phượng như đang muốn nuốt chửng hắn, nhưng lại không thể phản bác gì.
Không những không thù ghét mà ngược lại có còn chút kính nể Tần Phương Dương.
Suy cho cùng, mọi người đều đang đánh cược với mạng sống của chính mình, chiến đấu bằng tất cả sức lực để chiến thắng Hắc Long.
Thủy Phượng nheo mắt nói: “Trận chiến thứ hai để Phượng Hoàng Tộc bọn ta lâm trận!”
“Ta nghĩ hay là cứ để Kỳ Lân Tộc bọn ta lâm trận!”
Tổ Kỳ Lân nói: “Trận chiến thứ hai vô cùng quan trọng, nhất định phải để Kỳ Lân Tộc bọn ta chiến đấu!”
Hắn là một người có con mắt tinh đời, tình trạng hiện tại của Tần Phương Dương không tốt, điều này mọi người điều có thể nhận ra, đương nhiên hắn cũng đã nhìn ra.
Phượng Hoàng Tộc tùy tiện chọn ra một cường giả cũng có thể giết chết Tần Phương Dương ngay tại trận, bằng cách này thể diện của Phượng Hoàng Tốc được nâng lên rất nhiều. Tuy rằng vẫn có Long Tộc dưới cơ nhưng Kỳ Lân Tộc vẫn chẳng là gì cả!
“Vậy được, Kỳ Lân Tộc ra trận trước đi.”
Thủy Phượng cũng hào phóng, chắp tay nhường quyền tham gia chiến đấu trận chiến thứ hai cho Kỳ Lân Tộc. Trong Tam Tộc dĩ nhiên cũng có lúc tranh giành không nhận nhượng lẫn nhau, nhưng Kỳ Lân Tộc lại là tộc coi trọng hòa bình vui vẻ nhất, không tùy tiện khơi mào chiến tranh, thế mới có tiếng là bộ tộc đức hạnh.
Tổ Long và Thủy Phượng thần thức theo dõi động tĩnh cách hàng nghìn dặm.
Không có vấn đề gì lớn.
Đúng lúc này, một con kỳ lân nhảy ra.
Tổ Kỳ Lân dặn dò: “Đối phương có ý định liều mạng... cũng có nghĩa là ngay từ đầu chúng đã là những kẻ liều mạng... bọn liều mạng như vậy tự cổ trí kim rất hiếm thấy. Nhất định phải cẩn thận trước chiến thuật liều chết của chúng, tốt nhất là lên đánh đâu chắc đấy, đừng có đắc trí mà hành động liều lĩnh!”
Vì sắp phải ra trận nên Mặc Kỳ Lân liên túc gật đầu, lắng nghe vô cùng nghiêm túc.
Sau đó hắn nhảy về phía trước.
“Tần huynh, Mặc Y tới xin thỉnh giáo! Tần huynh không hổ danh là vĩ nhân trong thiên hạ, đại trượng phu đương thời, Mặc Y vô cùng khâm phục huynh!”
Vị Kỳ Lân này là hắc y, diện mạo uy vũ chính trực, ánh mắt tràn đầy sự công nhận đối với Tần Phương Dương.
Trung thần hiếu tử, nam nhi chính trực, đương nhiên được nhân dân sùng kính. Như Tần Phương Dương xả thân cứu người, dùng hành động để chứng mình cho tấm lòng tốt đẹp dành cho dân của mình nên sớm đã được lòng của đại đa số mọi người trong tam tộc. Quả thật khiến người ta vô cùng ngưỡng mộ!
“Quá khen rồi!”
Tần Phương Dương thản nhiên nói: “Nếu như có một ngày có một tộc nào khác muốn tiêu diệt Kỳ Lân Tộc, ta tin rằng Mặc Y huynh cũng sẽ lựa chọn như ta mà thôi, dũng mãnh tiến lên, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!”
Ánh mắt Mặc Y lóe lên: “Tần huynh đúng là tri kỷ của ta. Chỉ đáng tiếc là chúng ta không cùng chí hướng. Sau trận chiến này, sợ rằng không có cơ hội được uống rượu tâm tình cùng Tần huynh nữa rồi.”
Hắn nhìn chằm chằm vào những giọt máu đầm đìa trên ngực của Tần Phương Dương, kiếm khí vẫn tự do phá hoại không ngừng nghỉ kia, ánh mắt hiện lên nỗi niềm thương tiếc.
Tần Phương Dương trầm mặc một lúc rồi bình thản nói: “Phận làm võ giả như ta có thể cầu nhân đắc nhân, chiến tử sa tràng luôn là vinh quang chí cao!”
“Mong muốn cả đời của Tần mỗ ta là khi sống không hổ thẹn, khi chết an giấc ngàn thu, bạn bè thân vì ta mà tự hào, kẻ địch vì ta mà căm hận.”
Tần Phương Dương ngừng một chút rồi lại nói: “Xem ra gần như đã nằm trong lòng bàn tay ta rồi!”
Mặc Y ngẫm nghĩ những lời này trong một lúc thấy vô cùng nể phục Tần Phương Dương, hắn nói: “Tần huynh nói đúng, rất đúng!”