Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2667 - Chương 2665: Dù Chỉ Còn Một Hơi Thở Cuối Cùng, Vẫn Sẽ Là Trường Thành (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2665: Dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, vẫn sẽ là Trường Thành (2)

“Mời!”

Tần Phương Dương giơ kiếm lên trang nghiêm.

“Mời!”

Mặc Y rút kiếm lên.

Sau đó, hai người cùng lúc xuất chiêu.

Nhưng mức độ tàn khốc của trận chiến này vẫn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Mặc Y không hề có ý kinh địch, từ đầu đến cuối đều duy trì chiến thuật đánh chắc thắng chắc, vẫn luôn không để cho Tần Phương Dương bất kì cơ hội lấy mạng đền mạng nào.

Nhưng hắn không biết rằng đây mới chính là ý đồ của Tần Phương Dương!

Trận chiến đầu tiên, vừa bắt đầu đã dùng cách đánh tàn khốc nhất, cực đoan nhất để giành chiến thắng, vừa đánh đã khiến cho Tam tộc hiểu nhầm, phán đoán sai cách đánh của Tần Phương Dương.

Không ai ngờ được rằng đây mới chính là chiến thuật thật sự của Tần Phương Dương. Thực ra, trận thứ hai Tần Phương Dương đã lợi dụng tâm lý đối phương muốn tránh chiến thuật cực đoan của mình, duy trì chiến thuật đánh chắc thắng chắc, cố hết sức tranh thủ thời gian để giành chiến thắng.

Chiến sự đã đi theo hướng đúng như dự tính của Tần phương Dương.

Nhưng hắn đã phải trả giá ghê gớm, đúng là khó mà có thể tượng tượng ra được, nó vượt ra ngoài trí tưởng tượng của người ta.

Nói đến tu vi chân chính, Hắc Long trước khi ra trận đều xếp trước Tần Phương Dương, Hắc Y cũng hơn Hắc Long một bậc, so với công lực của Tần Phương Dương tất nhiên sẽ mạnh hơn rất nhiều. Lại nói đến việc Tần Phương Dương vừa trải qua một trận đại chiến, toàn thân trọng thương, kiếm khí Hắc Long như những con dòi ăn xương ngặm nhấm lồng ngực Tần Phương Dương.

Có thể nói rằng tình trạng thương tích của Tần phương Dương vừa chiến đấu vừa tiếp tục trở nặng.

Trận chiến của những cao thủ như họ có thể tung ra hàng nhìn chiêu trong nháy mắt.

Ai ai cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, đánh nhanh thắng ngọn, không có chuyện thiện chiến, tiếng va đập loang choang của binh khí còn nhiều hơn cả tiếng sấm sét trong trận cuồng phong.

Tần Phương Dương không thét tiếng nào nhưng Mặc Y lại rống lên từng hồi liên tiếp.

Nếu như vừa mới bắt đầu trận đấu không đến một phút, Tần Phương Dương đã rơi vào thế bất lợi, đến mức phải ra sức chống đỡ, chỉ còn nước chống đến đâu hay đến đó!

Mặc dù hắn có ý định liều chết mà đánh và thế trận lúc này cũng đã như ý hắn, dù có ý muốn giết chết đối phương nhưng chung quy lại sức cũng có hạn, trên ngực lại có vết thương của kiếm khí tứ ngược đang không ăn sâu vào trong xương cốt.

Trường kiếm của Mặc Y như gió, chiêu thức Thủy Hỏa Chi Lực xuất quỷ nhập thần xuất hiện xung quanh Tần Phương Dương khiến hắn chỉ có thể nằm im chịu chết, liên tiếp bị thương.

Đầu, mặt, bả vai, cánh tay, ngực, đùi, cẳng chân, lưng,...

Trên người hắn chằng chịt những vết thương.

Đây vẫn là Mặc Y còn nương tay với hắn, nếu như Triêu Đa Đa muốn tấn công vào phía dưới thì Tần Phương Dương còn bị thương nặng hơn.

Nhưng những vết thương chằng chịt được tích lũy qua nhiều ngày làm cho người ta khó có thể chịu nổi, nhưng dù thương tích đầy mình nhưng Tần Phương Dương vẫn luôn không âm thầm chịu đựng mà không than trách.

Dù rằng máu vẫn đang chảy nhưng hắn vẫn xuất kiếm, cố gắng đọ sức đến chút sức lực cuối cùng.

Trên người hắn có Bổ Thiên Thạch, tuy không thể chặn được kiếm khí Hắc Long trong người nhưng vẫn có khả năng chữa lành các vết thương khác, nhưng máu từ miệng vết thương vẫn không ngừng chảy ra.

Quả thực hắn đã bị thương rất nặng rồi.

Cứ như thế máu trên người cứ chảy như suối.

Bởi vì bị thương nhiều như vậy nên máu của hắn sắp chảy cạn rồi.

Nhưng hắn vẫn chiến đấu bằng tinh thần bất khuất kiên cường không hề có ý định từ bỏ.

Cho dù đang bị hàng trăm triệu tên địch bao vây, mặc dù đã chiến đấu đến chút sức lực cuối cùng nhưng hắn vẫn không hề kêu la.

Thời gian dần trôi qua.

Những thần thú tam tộc đang quan sát trận đấu ngay từ đầu đã chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng đến lúc này tất cả đều không nói một lời.

Nhìn cái người toàn thân đẫm máu, máu cũng đã cạn rồi nhưng vẫn kiên trì chiến đấu, cố gắng hết sức xuất kiếm khiến cho người xem đâu tròn mắt kính trọng.

Một mình chiến đấu với vô số quân địch!

Bảo vệ hàng trăm triệu dân sống dưới thành!

Số mệnh đã an bài, máu đã kạn kiệt nhưng chết vẫn không chịu đầu hàng.

Chưa có lúc nào hai chữ “anh hùng” lại được thể hiện rõ ràng như vậy.

Thủy Phượng hít sâu một hơi rồi nói: “Tần Phương Dương, trận thứ hai, nhà ngươi đã thua rồi, đừng giãy dụa nữa.”

Tần Phương Dương nhếch mép không them nói lời nào, song thanh kiếm trong tay vẫn như vũ bão, nhưng lần đầu phản kích khiến cho Mặc Y có chút băn khoăn lo lắng rồi liên túc né tránh, nhưng hành động này lại khiến cho những vết thương vừa mới lành miệng lại nức toác ra lần nữa, chỉ là vết thương không chảy máu nhiều nữa. Điều này làm cho lượng máu trong cơ thể Tần Phương Dương đã ít lại ngày càng cạn kiệt.

Thủy Phượng hít một hơi thật sâu, ánh mặt lộ rõ sự kính trọng nói: “Tần Phương Dương, người đã cố gắng hết sức rồi, đã cố hết sức để bảo vệ hàng trăm nghìn người dân dưới kia, cái gọi là xả thân cứu người đại khái cũng không hơn gì cái này, cứ liều mình tiếp tục như vậy chỉ còn nước thần hồn câu diệt, tội gì mà phải như thế?”

“Bọn ta kính phục ngươi như một người hảo hán, chừa cho nhà ngươi một con đường sống. Nếu như nhà ngươi nhận thua, trận đấu sẽ kết thúc ở đây!”

Tần Phương Dương cuối cùng cũng chịu mở miếng, giọng hắn yếu ớt, chỉ vì yết hầu hắn vừa mới bị vài nhát đao chém vào vẫn còn đang chảy máu. Lúc đó hắn đang cố gắng phản công nhưng ngược lại khiến cho bản thân càng lộ ra nhiều sơ hở. Nếu không có ý cố né tránh thì đã bị một đao đứt họng.

Chỉ nghe thấy hắn nói: “Là các người nói trận thứ ba thắng bại, nhưng Tần mỗ ta chưa từng nói qua!”

Thủy Phượng sững sờ không dám tin vào tai mình: “Nhà ngươi nói gì cơ?”

“Trước khi khai chiến, Tần mỗ ta đã nói ai có thể giết được ta thì kẻ đó mạnh nhất trong Tam Tộc!”

“Trước khi rút kiếm, ta cũng có lời muốn hỏi các vị: Trước khi ta chết Thượng Kinh có an toàn không?”

“Tần Phương Dương ta đã nói rõ ràng, ta liều mạng vì sinh tử chứ không phải vì thắng bại? !”

Giọng nói lãnh đạm của Tần Phương dương như tiếng sét trời mưa: “Nhận thua nói thì dễ vô cùng nhưng Tần mỗ ta tuyệt đối không nói hai từ đó. Các vị muốn tấn công Thượng Kinh thì buộc phải tuân theo lời hứa của mình!”

Tần Phương Dương cười lớn: “Trước khi ta chết, Thượng Kinh vẫn an toàn!”

“Dù chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, Tần mỗ ta vẫn là Trường Thành!”

Bình Luận (0)
Comment