Thủy Phượng nhất thời cứng họng.
Hắn dĩ nhiên có thể cùng Tần Phương Dương tranh luận.
Chúng ta nói là ba trận thắng thua, chuyện này cũng không phải do Tần Phương Dương ngươi định đoạt.
Nhưng vết thương của Tần Phương Dương như thế, hắn vẫn không thay đổi ý định ban đầu, tranh cãi cũng không có ý nghĩa gì, chỉ đánh mất thân phận của mình một cách vô ích.
Tổ Kỳ Lân thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Thời gian đã trì hoãn quá lâu, ngay cả người này là anh hùng, chúng ta đã cho hắn đủ mặt mũi rồi. Mặc Y, giết hắn!"
Mặc Kỳ Lân Mặc Y trong mắt hiện lên vài phần do dự, còn có vẻ kính trọng, nếu có thể, hắn thực sự không muốn dồn Tần Phương Dương vào chỗ chết.
Đúng là một kẻ thù đáng kính.
Hắn thật sự đã đổ giọt máu cuối cùng vì mục tiêu của mình!
Hắn bây giờ, chỉ còn lại tinh thần ý chí, đang mạnh mẽ chống đỡ!
Liều mình để bảo vệ tính mạng của mình, tất cả đều được đưa vào hành động!
Giờ phút này Tần Phương Dương vì để kéo dài thêm thời gian, vì để nhiều hơn một giây hy vọng, ngay cả tự bạo cũng không làm!
Dù có bị thương hết lần này tới lần khác, dù biết rằng mình sẽ chết vô ích nếu tiếp tục chiến đấu, thậm chí cơ hội để gỡ lại thế cục cũng không có nhưng hắn vẫn lựa chọn tiếp tục đổ máu mà chết cũng không tự bạo!
Bởi vì sau khi tự bạo... Chính là thời khắc tam tộc tấn công Thượng Kinh!
Hắn khó khăn lắm mới dùng ngôn ngữ ép buộc long phượng Kỳ Lân hứa hẹn chỉ cần chính mình không chết Thượng Kinh sẽ không việc gì, sao có thể dễ dàng từ bỏ được?
Biết rõ hi vọng xa vời, hắn vẫn dùng toàn bộ sinh mệnh của mình, cố gắng hết mình!
"Tần huynh! Từ bỏ đi!"
Mặc Y trước sau như một kiếm quang chu đáo thế nhưng nới lỏng trì hoãn một chút, nhẹ nói: "Ngươi đã cố gắng hết sức rồi."
Tần Phương Dương không nói một lời, kiếm quang cũng đột nhiên mạnh mẽ thêm vài phần.
Thế kiếm của đối phương chậm lại, dựa vào bản năng võ giả, kiếm quang đột nhiên tăng vọt lên.
Nhưng thần trí của hắn đã ngẩn ngơ rồi.
Trong thoáng chốc, dường như lại nhớ tới thuở ban đầu cùng Thiên Thiên xuất ngoại du ngoạn sơn hà.
Đó là hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Dư quang nơi khóe mắt, chính là thâm tình tuyệt sắc.
Chóp mũi quanh quẩn, đều là mùi thơm ngào ngạt.
"Thiên Thiên..."
Tâm tư hắn ngẩn ngơ, ánh mắt cũng có chút mờ mịt, có chút dịu dàng lưu luyến.
Còn có... nỗi đau đớn chua xót khắc cốt ghi tâm.
"Tiếc nuối canh cánh trong lòng..."
Tần Phương Dương trên mặt là nét cô quạnh, cô độc cùng cực.
Giờ phút này hắn quên mất tất cả, quên mất chính mình còn đang chiến đấu, vận kiếm tránh né, đã là hành động theo bản năng, suy nghĩ của hắn như muốn rời khỏi thân thể nhẹ nhàng đi ra ngoài...
Máu tươi chậm rãi rỉ ra từng giọt, màu sắc rất nhạt.
Nhưng bóng dáng mà hắn nhớ nhung trong lòng, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Lữ Thiên Thiên nghiêng nước nghiêng thành, dường như mặc một thân váy trắng ánh trăng mà cô thích nhất, đứng trước hắn với đôi mắt trìu mến nhưng đau đớn, nhìn hắn.
"Vốn là thần tiên quyến lữ, một khi cánh uyên ương đoạn... Ta vẫn còn thanh xuân tráng niên, khanh đã dần dần già đi... Ngươi có một kiếp luân hồi, ta không có cơ hội tái sinh; Đừng mơ cùng dắt tay nhau, đừng để khôi phục trí nhớ... Từ nay về sau... Nhất định phải bình an hạnh phúc... Chỉ nguyện cả đời ngươi, vừa lòng đẹp ý..."
Tần Phương Dương thì thào nói, âm thanh rất thấp, rất mờ mịt.
Đối diện, Mặc Kỳ Lân chống chọi với kiếm của Tần Phương Dương, kinh ngạc nói:
"Ngươi nói gì?"
Hắn nghe không rõ.
Nói gì?
Suy nghĩ của Tần Phương Dương đột nhiên bị cắt đứt.
Hình như có mấy tiểu tử, xuất hiện lần nữa ở trước mặt, Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú...
Tả Tiểu Đa hình như vẫn còn phạm tiện.
Tần Phương Dương trên mặt lộ ra nụ cười mỉm phát ra từ nội tâm, lẩm bẩm nói: "Thật muốn đánh ngươi một bữa nữa..."
Keng một tiếng...
Mặc Y đỡ kiếm của Tần Phương Dương, dùng sức không lớn, nhưng mà Tần Phương Dương lảo đảo một cái, thế nhưng không có đứng vững.
"Haizz..."
Mặc Y than khẽ: "Xin lỗi!"
Hắn đã nhìn ra, Tần Phương Dương đã cạn kiệt sức lực, hồi thiên vô lực. Sự tôn kính lớn nhất, chính là thành toàn nguyện vọng chết trận sa trường cho hắn.
Kiếm quang vốn chậm chạp nhẹ nhàng, đột nhiên tăng tốc, giống như một đạo sao băng thiên tế, chợt lóe lên!
Cũng là xuyên qua!
Nhưng Tần Phương Dương vẫn nhớ được, viện quân còn chưa tới, sứ mạng của mình, vẫn chưa hoàn thành.
Vẫn chưa thể chết!
Thế nhưng bản năng trỗi dậy.
Chỉ đành rít nhẹ một hơi, đôi chân của Tần Phương Dương rơi xuống, song hai chân đã lìa thân, thế nhưng vẫn không đổ bao nhiêu máu.
Bên trong thân thể tàn tạ này, máu đã chảy khô.
Đau đớn kịch liệt, ngược lại làm cho Tần Phương Dương đang mê man tỉnh táo lại đôi chút, mạch suy nghĩ trôi mù mịt như làn khói chợt trở về.
Hắn dựa vào hơi thở cuối cùng, nửa thân trên lơ lửng trên không trung, quay đầu nhìn chằm chằm Mặc Y đang ngự kiếm quang trở về, thế nhưng hắn vẫn cười ha hả: “Ta còn chưa chết!”
Trong mắt Mặc Y đầy vẻ không đành lòng, lớn tiếng rống to: “Tần Phương Dương, kiên trì như thế còn có ý nghĩa sao?”
“Còn có ý nghĩa sao?”
Trong ánh mắt vô lực cũng Tần Phương Dương lại lóe lên một tia hài lòng: “Có ý nghĩa... Quá có ý nghĩa rồi, lúc mà ta và ngươi nói vài câu này... thời gian... không phải lại vừa trôi qua vài giây sao... Cho dù mạng tàn như nến, nhưng chỉ cần mạng vẫn còn, liền có thể chiến đấu!”
Lúc này, thân thể Tổ Kỳ Lân đột nhiên run lên một cái.
Tam tộc khởi tổ nhất tề quay đầu nhìn chăm chú về phương Nam.
Đầu bên kia... Vậy mà lại gió giục mây vần!
Tầng tầng lớp lớp không gian bị xé toạc ra một cách loang lổ... Giống như có hàng tỉ đại quân đang đuổi tới.
Viện quân của nhân tộc Tinh Hồn, cuối cùng cũng sắp tới rồi!
Tổ Kỳ Lân thần sắc trên mặt thống nhất: “Giết hắn!”
Mặc Y hít sâu một hơi, kiếm quang lần nữa hóa thành Mãn Thiên Tinh Hà, hết sức rộng lớn!
“Tần Phương Dương! Xin lỗi!”
Tần Phương Dương khàn giọng cười nhẹ: “Ngươi không có gì phải xin lỗi cả, Tần Phương Dương ta... càng không có gì phải xin lỗi!”
“Đời này Tần Phương Dương ta không thẹn với lương tâm! Ha ha...”
Hắn chỉ còn lại nửa đoạn thân thể, điên cuồng nhanh chóng vung kiếm, cuối cùng, cả người trút bỏ hết khí lực còn lại, bày ra chiêu thức người kiếm hợp nhất. Cả người biến thành một ngôi sao chói lọi và bay lên bầu trời.