Trên không trung vang lên tiếng cười đắc ý của Vương Lăng Vân: “Đại lục Tinh Hồn, còn nhớ Chiến Thần chứ? Vương Lăng Vân ta không phụ cái danh của Chiến Thần của ông nội ta!”
m thanh cuối cùng của Vương Lăng Vân, rất kiêu ngạo, rất tự hào!
Khí phách chưa từng có, tự hào chưa từng có.
Tiếc nuối và đau đớn lớn nhất của hắn, chính là Vương gia đã làm điều sai trái, làm ô uế uy danh của ông nội. Nhưng bây giờ, sự tiếc nuối, đã hóa thành khói bụi.
Câu nói cuối cùng của cuộc đời này, cũng là câu nói nhất kiêu ngạo nhất của cuộc đời hắn!
“Vương Lăng Vân ta, chết cũng không hối tiếc!”
Mục đích của Vương Lăng Vân đã thành.
Kiếm ý của Kinh Hồng Kiếm tích tụ hàng nghìn năm bùng phát, quả nhiên nó thành công thu hút sự chú ý của cường giả tam tộc.
Kết quả là hắn đã giành được mười giây quý giá nhất!
Còn về hiệu quả giết người mà chiêu cuối của Kinh Hồng Kiếm tạo thành ngược lại là tiểu tiết, nó không quá quan trọng!
Quan trọng là......
Ở thời khắc cuối cùng, thời khắc mà ý niệm cuối cùng biến mất, hắn thấy rất rõ ràng, khoảng không phía trước... bị xé toạc!
Trích Tinh Đế Quân Du Tinh Thần, Ma Tổ Lệ Trường Thiên mang theo cao thủ Tinh Hồn, mặt đầy tức giận, nôn nóng vọt ra!
Quát to một tiếng: “Long phượng tam tộc! Chớ làm càn! !”
m thanh giống như sét đánh ngang trời!
Dao động linh hồn cuối cùng của Vương Lăng Vân, yên nghỉ từ đây, không còn tiếc nuối.
Quay lại rồi!
Thầy Tần, bọn họ quay lại rồi!
Mặc dù ngươi không nhìn thấy, nhưng ta đây phải đi nói cho ngươi biết.
Chúng ta làm được rồi!
Chúng ta dùng tính mạng của mình, giành được cơ hội vì thành Thượng Kinh!
Ngài, không hi sinh vô ích!
Ta, cuối cùng cũng không phụ cái danh hậu nhân của Chiến Thần!
......
Bài thơ tiễn biệt thầy Tần. Thầy Tần cô độc một đời, thâm tình một kiếp, nam nhi quyết tâm như sắt, tự mình cố gắng, vá trời. Hùng tráng thay!
...
n oán ngưng phân trần, nhìn xem nay núi sông tan vỡ, anh hùng biết bao.
Trường kiếm độc hành mà hát vang, khát uống máu quân thù.
Cười công danh Hà Túc Đạo, chỉ thán hồng nhan tóc dính tuyết.
Nhớ năm xưa, còn có thể cảm nhận được sự dịu dàng; giờ ngước lên chỉ còn bầu trời với ánh trăng.
Ngàn xưa ung dung tâm không nghỉ, nhớ lại diện mạo; tìm kiếm dấu vết Y Nhân, trèo đèo vượt núi.
Tình này ung dung không dứt, kẻ thù nơi thập phương sơn hà.
Rút kiếm bay lên cuồng chiến, đời này nam nhi tâm như sắt.
Chiến đấu quên mình, thì có sao! ?
Du Tinh Thần và Lệ Trường Thiên xuất hiện trước, đám người Lý Thành Long Hạng Băng xuất hiện ngay sau, cùng với vô số đại quân, rào rạt mà đến.
Lúc này, đám đông bắt đầu chuyển động, càng ngày càng nhiều, dường như là vô cùng vô tận, có thừa không hết, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, đã tràn ngập cả bầu trời.
Đập vào mắt có thể thấy được, tất cả đều là cường giả cao thủ của Nhân tộc Tinh Hồn, xuất hiện trên mảnh đất Thượng Kinh, cùng vô số binh mã của tam đại Thần tộc, hình thành thế sóng đôi.
Hai bên đều là trận tuyến sâm nghiêm, sát khí ngút trời!
Một lát sau, đám người Tả Hữu Thiên Vương và Cầm Sát Kiếm Quân cầm đầu hai đội quân trước sau đuổi tới, thanh thế của trận doanh nhân tộc, càng tăng thêm.
Hành động của Thượng Cổ Thần tộc bên này, ngoài nhanh nhạy thì càng thêm dứt khoát, đâm thẳng chỗ yếu hại, thiết lập Cấm Không của Anh Hồn Quan, hoàn toàn không thể sánh bằng hiệu quả Cấm Không của các chủng tộc khác đối với bản năng ngự không của tam tộc.
Ba đội quân, tuy đã nhanh chóng gấp rút tiếp viện, nhưng vẫn đồng loạt đến sau quân địch.
Cho dù là vội vã chạy đến hay khoan thai đến chậm, thì hầu như đều chạy đứt chân, cũng phải đến lúc này mới chạy về đến nơi.
Mọi người biết rõ hiện tại Thượng Kinh chính là một cái xác trống không, Nhân tộc Tinh Hồn đã sắp xếp tất cả đội quân ra bên ngoài, mục đích là ngăn địch ở bên ngoài biên cương, mà nay kẻ địch lại tập kích bất ngờ, giải quyết tận gốc, nhất thời khiến mọi người có mệt mỏi quay về vẫn không kịp, cả đoạn đường đến đây, tất cả mọi người đều vội đến điên, sợ lúc mình đuổi tới, sẽ chỉ nhìn thấy là cảnh tượng hoang tàn khắp nơi, là sinh linh đồ thán, là Thượng Kinh bỏ mình.
Hiện tại đuổi tới chỉ thấy, Thượng Kinh thế mà lại chẳng sao cả, mọi người trong lúc vô cùng kinh ngạc, không hẹn mà cùng thở phào một hơi.
Nhưng lúc trong mắt nhìn thấy đội hình đại quân nhiều vô số kể của tam tộc, áp lực nơi đáy lòng mọi người trực tiếp bùng nổ, tình huống gì đây?
Chúng ta rõ ràng gấp rút về tiếp viện không kịp, nhưng tại sao Thượng Kinh lại chẳng có chuyện gì vậy?
Chẳng lẽ kế hoạch nở hoa trung tâm Thượng Cổ Thần tộc chỉ là làm cho có?
Đại quân đến bầu trời Thượng Kinh chỉ để đe dọa?
Nếu không tại sao lại không có bất cứ hành động nào?
Lý Thành Long người lo lắng nhất cho tình hình chiến đấu mới vừa thả lỏng thì chợt có cảm giác tim mình thoáng chốc đập nhanh gần như không thể khống chế mà, đó là một loại dự cảm chẳng lành.
Hắn muốn há mồm nói chuyện, lại thấy miệng đắng lưỡi khô.
Lý Thành Long không hề cảm thấy xa lạ với loại cảm giác này, trước đó hắn đã từng cảm nhận một lần, nhưng lần đó, lần đó là...
Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh đến gần, đều mang sắc mặt tái mét: “Phù Phù, trong lòng ta rất hoảng, kiểu hoảng hốt vô căn cứ này, hình như là... Hình như là...”
Sắc mặt Lý Thành Long trắng nhợt: “Các ngươi... Cũng có loại cảm giác này ư?”
Ánh mắt Dư Mạc Ngôn và Lý Trường Minh xuất hiện sự bối rối sợ hãi chưa từng có: “Ngươi nói... Ngươi nói đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sẽ không phải là... sẽ không phải là...”
“Có lẽ đã có chuyện cực chẳng lành xảy ra đối với chúng ta...”
Bờ môi Lý Thành Long run run, người có suy nghĩ nhạy bén như hắn, nơi đáy lòng đã xuất hiện một đáp án, nhưng hắn lại không thể nào mở miệng, hoặc là nói hắn không dám thốt ra khỏi miệng, càng sợ nói ra rồi, sẽ nhận được sự tán thành của hai người, giờ phút này, hắn thà rằng mình đoán sai còn hơn.
Sai rồi, nhất định là sai rồi!
Du Tinh Thần tiến đến đàm phán, tuy không dám hy vọng xa vời rằng tam tộc từ đây sẽ rút quân, nhưng lại hi vọng đôi bên sẽ dời chiến địa, chuyển đến nơi cách xa Thượng Kinh.
Long Phượng tam tộc đương nhiên không có cái gọi là chiến địa, nhưng người của đại lục Tinh Hồn lại không muốn giao chiến ở trên bầu trời Thượng Kinh!