Chẳng lẽ pháp bảo của đối phương quá quái dị, không trả lời mà cũng có thể phát động à?
Trong lòng Minh Hà tự biết không ổn, vội vàng cố gắng thoát ra, với đại năng thủ đoạn lăn lộn nhiều năm ở Hồng Hoang của hắn, dù Thánh nhân chi bảo đột kích cũng không hoàn toàn không có sơ hở được.
Giữa không trung trên cao, Tả Tiểu Đa giơ cao quả Hoàng hồ lô, trên miệng hồ lô có một đốm sáng trắng, trong đốm sáng trắng kia có một đứa bé, hoặc là mặt mày trông giống một đứa bé. Bất chợt từ trong mắt đứa nhỏ bắn ra một đường sáng trắng.
Đường sáng trắng giống như vượt qua không gian thời gian, đã định trụ nguyên thần lão tổ Minh Hà từ trước.
Tả Tiểu Đa chợt dùng hết sức từ hồi bú sữa mẹ ổn định hồ lô, nghiêm giọng hét to: “Mời bảo bối xoay người!”
Đường sáng trắng bắt đầu di chuyển!
Trần Hoàn đã lâu chưa hiển lộ, danh xưng Phong Thần có Trảm Tiên Phi Đao sắc bén sát phạt, lần đầu khai mở Thanh Thiên Kiếp đã thuận lợi!
Ừm, bây giờ không chắc có đúng là khai mở thuận lợi hay không, dù sao Minh Hà lão tổ cũng là cường giả thời thượng cổ, cũng có hiểu biết về chuyện cũ của Phong Thần. Lúc này nếu còn không biết bản thân làm sao thì cũng chẳng còn gì để nói, tất nhiên là dùng sạch linh nguyên để bảo vệ đầu. Hắn biết rõ, chỉ cần cổ của mình bị xoay đi, có lẽ cái đầu này cũng sẽ tạm biệt cơ thể được luôn!
Mặc dù đầu một nơi người một nẻo cũng không lấy mạng của hắn được, nhưng một bước sai chưa chắc đã không có thêm nhiều bước sai nữa. Làm sao ngươi biết được liệu đối phương còn hậu chiêu gì nữa hay không?
Không thể không nói, thủ đoạn đối phó của Minh Hà khá bị động, nhưng lại là sách lược đối phó tốt nhất trước mắt. Mặc dù Tả Tiểu Đa có được kỳ ngộ, tu vi đã đạt đến đỉnh phong như thế này, nhưng so với một đại năng từ thời viễn cổ Hồng Hoang như Minh Hà thì vẫn còn chênh lệch. Dù hắn có thủ đoạn, dùng Trảm Tiên Phi Đao khóa chặt nguyên thần của Minh Hà, nếu thật sự thẳng tay chém xuống thì hoàn toàn không thực tế.
“Ta đến giúp ngươi một tay.”
Đột nhiên có một cánh tay ngọc nhỏ xinh vươn đến từ bên cạnh đỡ lấy hồ lô, ra là Vân Tiêu ra tay trợ giúp.
Nàng nhìn quả Hoàng hồ lô này với ánh mắt phức tạp, Trảm Tiên Phi Nhẫn, pháp lực mạnh mẽ điên cuồng tuôn ra, càng tăng cường thêm uy lực từ Trảm Tiên Phi Nhẫn trên phạm vi lớn.
Tả Tiểu Đa thúc đẩy toàn bộ nguyên khí bên trên hồ lô, đồng thời hét to: “Bảo bối! Ngươi xoay cmn người cho ông!”
Ánh sáng trắng chuyển động kịch liệt, xoay rồi lại xoay!
Bên phía Minh Hà lão tổ cũng rống to thành tiếng, sống chết không cử động, vận hết sức toàn thân dồn hết về phía cổ!
Thấy kiếm quang lại lóe lên, Tả Tiểu Niệm nhân cơ hội dùng Đoạt Linh Kiếm chém phập phập phập xuyên thẳng qua người Minh Hà lão tổ năng lực tránh né đã giảm 90%.
Từng cái lỗ máu phụt phụt liên tiếp xuất hiện, máu tươi chảy dài, ồ ạt như suối.
Minh Hà lão tổ kêu lên thảm thiết, đột nhiên lão bất chấp, dùng thủ đoạn thiêu đốn sinh mạng bản nguyên, bộc phát xung kích nguyên thần vượt khỏi cực hạn của bản thân, tránh khỏi Trảm Tiên Phi Nhận đang trói tay trói chân trong gang tấc.
Đùng một tiếng đã đánh bay Tả Tiểu Niệm.
Cổ bất ngờ thoát khỏi ràng buộc, chỉ nghe một tiếng rắc vang lên. Là do dùng sức quá mạnh, cổ bị trật khớp.
Minh Hà với cái cổ vẹo trông như cái cây Cổ Vẹo, có thể nói đây chính là màn phá vòng vây hoàn toàn không màn hình tượng.
Không chọc ghẹo nổi!
Đáng sợ quá đi mất!
Biết kiểu gì gặp phải Chu Yểm sẽ không có chuyện gì tốt mà, bây giờ quả nhiên là thế…
Nếu còn không chạy nữa, A Tu La sắp bị diệt cmn tộc luôn rồi…
Nhưng Minh Hà lão tổ vừa lao ra vài trăm mét, đột nhiên lại cứng ngắc, lại bị chiếu trúng nữa rồi.
Vẫn là ánh sáng trắng kia.
Từ xa truyền tới tiếng cười kiêu ngạo của Tả Tiểu Đa: “... Mời bảo bối xoay người!”
Minh Hà lão tổ có một loại cảm giác như ăn phải phân.
Xoay ông nội nhà ngươi chứ xoay!
“Hồ lô!”
Một cái hồ lô màu đỏ đột nhiên xuất hiện, ngay sau đó bỗng nhiên biến lớn, Hồ Lô Tán Hồn!
Đây cũng là một trong những con bài tẩy của Minh Hà lão tổ.
Hai mắt của Tả Tiểu Đa lập tức sáng lên.
“Đợi bao nhiêu lâu cuối cùng cũng đợi được ngươi....” Hắn gần như hát lên luôn.
Nếu không phải vì cái hồ lô này, sợ rằng nếu đánh chết Minh Hà lão tổ rồi thì hồ lô cũng mất theo, thì Tả Tiểu Đa sao có thể làm như vậy được?
Tả Tiểu Niệm gần ngay đó cũng đã sớm có cơ hội chém chết Minh Hà lão tổ rồi!
“Đưa đây đi thôi!”
Sáu cái hồ lô cùng một lúc xông lên, bao vây Hồ Lô Cửu Cửu Tán Hồn vào giữa!
Đồng thời quát to một tiếng: “Không được cử động! Giơ tay lên!”
Hồ Lô Tán Hồn lập tức ló ra một cậu bé trắng nõn ngây thơ, vô thức giơ lên hai cánh tay phấn nộn, vẻ mặt ngơ ngác, lắp ba lắp bắp: “Sao... sao mà bao vây rồi...”
“Nói, ngươi đầu hàng!” Sáu hồ lô cùng nhau quát lớn.
“Được! Ta đầu hàng!” Hồ Lô Tán Hồn lập tức làm bộ sợ hãi, trong mắt lại lóe lên vẻ thích thú.
“Bọn ta chấp nhận ngươi đầu hàng!”
“Yeah~~~”
Hồ Lô Tán Hồn quy hàng trong một giây!
Loạt thao tác bất ngờ cỡ này, khiến cho Minh Hà lão tổ triệt để sửng sốt, cộng thêm hoàn toàn tuyệt vọng.
Thần niệm của bảy cái hồ lô tụ lại với nhau, chớp mắt chặt đứt liên hệ thần hồn với Minh Hà lão tổ.
Hơn nữa vì để Hồ Lô Tán Hồn không bị thương, còn phản kích một phen!
“Phốc!”
Liên hệ thần hồn bị chặt đứt, hơn nữa còn là đơn phương chặt đứt, ngoài ra sự bảo vệ nghiêm ngặt của tường lũy của bảy đạo thần niệm kia, lại còn đuổi đánh, phá hoại... và quấy nhiễu!
Minh Hà lão tổ ngẩng đầu phun ra máu tươi tung tóe, đầu óc cũng hỗn độn.
Đúng là bắt nạt người khác mà!
Minh Hà lão tổ có nằm mơ cũng không ngờ tới, vậy mà còn có loại thao tác này.
Thần chí đang mơ hồ thì đột nhiên phần ngực lại lạnh như băng, cổ chợt mát lạnh.
Kiếm của Tả Tiểu Niệm hung ác cắm vào lồng ngực, Cao Xảo Nhi dùng một kiếm lấy đầu của Minh Hà lão tổ xuống.
Ầm một tiếng, Huyết Hà dâng lên, thân thể của Minh Hà hóa thành một mảng máu loãng hòa vào trong Huyết Hà, ngay sau đó xuất hiện ở vài trăm mét phía ngoài, chỉ là đã suy yếu đi rất nhiều.
Sắc mặt trắng bệch.
Nhóm Tả Tiểu Đa chớp mắt xông lên.