Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2676 - Chương 2674: Trước Trận Quyết Chiến (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2674: Trước trận quyết chiến (2)

Tóm lại toàn bộ đều là chủng tộc Á Long và những chủng tộc lệ thuộc Long tộc.

Mà Phượng Hoàng tộc thì nhiều hơn một chút. Thanh Loan, Hồng Hạc, Thương Dương...

Tiếp đó là những chủng tộc lệ thuộc vào Phượng Hoàng tộc, trùng trùng điệp điệp, vỗ cánh bay lên, gào thét tiến đến.

Theo sau đó là Kỳ Lân tộc, Kỳ Lân huyết thuần trong Kỳ Lân tộc ít nhất; mang theo một lượng lớn chủng tộc Yêu Thú bị lệ thuộc, cũng lao nhanh lên trời cao như dòng nước lũ.

“Những thần thú này... Nếu đổi lại là năm năm trước thì e rằng bất cứ con nào xuất hiện cũng đều có thể dẫn đến đại nạn cho cả đại lục...”

Du Đông Thiên vẫn còn vài phần cảm thán: “Hiện tại, lại kết bè kế đội như vậy thật khiến chúng ta cảm thấy không gì có thể vượt qua cái này. Quả thật thay đổi quá nhiều.”

Vân Trung Hổ thành thật nói: “Đương nhiên rồi, tiểu sư đệ nâng cao thực lực cho đại lục, thay đổi vô cùng to lớn, quả thật quá lớn rồi...”

Du Đông Thiên gật đầu.

Câu nói này thật sự không thể phản bác.

Mặc dù tính cách của Tả Tiểu Đa trước nay luôn mặt mày khó chịu, tính tình như cá muối, tinh ranh kỳ quái, lại còn hèn hạ. Nhưng mà những thay đổi này, cẩn thận quan sát lại thì một tên nhóc thật sự đã dần dần trở nên mạnh mẽ, dẫn dắt cả Nhân tộc Tinh Hồn!

Vô số đan dược, vô số tài nguyên, vô số thần binh lợi khí, còn có Diệt Không Tháp thần bí khó lường kia...

Đặc biệt cảnh giới Đại La cũng có thể thăng lên đan dược tu vi....

Tỉ mỉ nhìn lại, tên nhóc thường khiến người ta nhịn không được mà muốn dùng châm giẫm cho mấy phát này lại làm ra nhiều chuyện như vậy.

Toàn thế cục đại lục đều nhờ hắn mà thay đổi cả.

Sức chiến đấu cả Nhân tộc Tinh Hồn cũng tăng lên hơn mười lần đều nhờ hắn!

“Trận chiến này… nguy hiểm vô cùng.”

Du Đông Thiên lòng nặng trĩu nói: “Vân Trung Hổ, ta và ngươi cùng sóng vai, không được tách ra để tránh bị bọn họ đánh bại.”

Trong lòng hắn có cảm giác nguy hiểm rất nặng nề.

Quẻ tượng của Vân Trung Hổ, Du Đông Thiên đã từng tìm Tả Tiểu Đa hỏi qua.

Cảm giác bản năng của Du Đông Thiên... có lẽ ở đây chính là trận chiến cuối cùng của Vân Trung Hổ, một kiếp trong số mệnh!

Cho nên hắn không cho phép Vân Trung Hổ rời khỏi tầm mắt của mình.

Trong lúc nói chuyện, hắn bay vút lên cao, tầm mắt mình thẳng về phía trước chứ không hề nhìn Vân Trung Hổ.

Vân Trung Hổ lại ngẩn người một lúc rồi nói: “Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên ngươi gọi tên của ta. Du Đông Thiên, ngươi sợ rồi sao? Ngươi sợ ta chết?”

Du Đông Thiên cười hắc hắc, nói: “Ta còn sợ ngươi chết không đủ nhanh, đến lúc đó sẽ bù đắp cho ngươi.”

“Đi chết đi!”

Vân Trung Hổ dở khóc dở cười.

Bạch Vân Đóa đi sát phía sau lưng chồng, cảm thấy tim đập như trống.

Nhìn thấy đôi vai dài rộng của chồng vững chắc đáng tin như có thể gánh vác mưa gió cả bầu trời, trong lòng không nhịn được mà trở nên an tâm.

Thầm nghĩ: Trận chiến này chỉ có thể thắng chứ không được thua. Nếu thắng sẽ càng tiến gần đến mục tiêu cuối cùng.

Nếu như thất bại thì...

Thôi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, dù sao thì ta cũng sẽ đi theo anh Hổ, cùng sống cùng chết!

Vì để sống với tín ngưỡng, chết trận thì có làm sao chứ?

Phút chốc đã rời khỏi thành Thượng Kinh vài ngàn dặm.

Đội quân phía trước dưới sự điều động binh tướng của Lý Thành Long đã bắt đầu bày binh lập trận.

Hàng tỉ binh mã đã tụ tập lại, ngoài những âm thanh gió thổi khiến lá cờ bay vù vù và tay áo tung bay xào xạc thì chẳng có ai lên tiếng!

Mọi người đều đứng trang nghiêm, dựng thẳng lỗ tai chờ nghe mệnh lệnh, đi theo người chỉ huy cốt lõi tiến vào vị trí của mình, lập trận tại khu vực đã chỉ định phía trước.

Phía bên kia, Long tộc cũng bắt đầu chỉnh đốn lại đội quân.

Một trận đại chiến hết sức căng thẳng.

Ngay cả bầu không khí cũng gần như trở nên oanh liệt.

Lý Thành Long không có do dự chút nào, lập tức ra quyết định và ra lệnh.

“Sáu hướng nhân mã ban đầu vẫn sẽ giữ nguyên.”

Sáu hướng nhân mã sẽ chia ra mà hành động, tự làm việc của riêng bọn họ, lần hành quân này đã được xác định phương hướng từ lâu, mà mỗi một nơi đều phải đối mặt với những kẻ thù mạnh không thể bỏ qua.

Cho đến nay, đã có được độ ăn khớp nhất định.

Lý Thành Long không có ý đinh làm xáo trộn lại, phân phối lại một lần nữa, bây giờ mà chia tổ lại một lần nữa thì sẽ chỉ gây tổn hại đến sức chiến đấu.

Nghe những lời mà Lý Thành Long nói, mấy vị đại soái cũng gật đầu.

“Tổ trong ngoài đội hình chiến đấu hình tam giác!”

“Ngôi sao kép trong ngoài!”

“Bì Nhất Bảo!”

“Có!”

“Trong trận chiến này, ngươi có thể tự do di chuyển ra khỏi vòng chiến đấu! Nhiệm vụ duy nhất của ngươi là giết không dưới một trăm tu giả cao giai của ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân, đồng thời tránh để lộ bản thân ở mức độ cao nhất có thể!”

“Rõ!”

“Các đại soái tiếp tục phụ trách các mệnh lệnh của riêng mình như cũ, đồng thời phải chú ý đến sự an toàn của bản thân, tránh các chiến thuật ám sát của chủ soái phía đối thủ.”

“Rõ!”

“Tả Hữu Thiên Vương đại nhân ra khỏi hàng ngũ chỉ huy, tạo thành nhóm tiên phong, cùng một đường với ba người Bạch Vân Đóa đại nhân, tập trung ám sát các cao thủ xông trận của đối thủ.”

Bốn đại soái và các phó soái đều là những chuyên gia quân sự thông thuộc các đội hình, về mặt điều binh khiển tướng quả thực là phù hợp và thuận lợi hơn hẳn Tả Hữu Thiên Vương.

Mà cho dù Tả Hữu Thiên Vương là một tồn tại giống như tổng tư lệnh, nhưng trong loại trận chiến như thế này, sự va chạm và tiêu hao của sức chiến đấu cao giai mới chính là bảo chứng đầu tiên đảm bảo cho thắng lợi toàn diện.

Sự sắp xếp của Lý Thành Long là thực sự sử dụng mọi thứ và con người với khả năng tốt nhất của bọn họ.

“Rõ!”

“Cầm Sát Kiếm Quân một hướng, cũng phải ưu tiên ám sát các cao thủ xông trận bằng mọi cách.”

“Rõ!”

“Đế Quân đại nhân, Trường Thiên đại nhân, hai người sẽ đi cùng một hướng.”

“Được rồi.”

Bình Luận (0)
Comment