Chỉ có tiếng gào thét tràn đầy bi thảm thê lương của Vân Trung Hổ và Bạch Vân Đóa vang vọng khắp không gian.
“Đại ca!”
“Anh Tiểu Ngư...”
Mục Yên Yên nhất thời biến thành một cái xác không hồn, không còn suy nghĩ không còn mong muốn, chỉ ngơ ngác nhìn khu vực trống không phía trước, ánh mắt không còn sự sống.
Tựa như linh hồn của nàng, thần thức của nàng, tất cả của nàng, đều đã bị vét cạn chỉ trong chớp mắt!
Bờ môi nàng run rẩy, như muốn nói gì đó, nhưng hé miệng rồi lại chỉ phát ra mấy tiếng 'a, a... ' không thành âm tiết.
Nước mắt đã sớm lăn dài trên hai má, chảy thành sông.
Trong lúc hoảng hốt, dường như Du Đông Thiên vẫn còn đứng ở trước mặt mình, vô cùng áy náy mà nói với mình: “... Ta xin lỗi.”
“Ta không nên trêu ghẹo ngươi.”
“Nhưng ta luôn không nhịn được.”
“Cuối cùng ta vẫn coi ngươi thành nàng ấy...”
Giọng hắn vẫn dịu dàng, vẫn từ tính như thế; nhưng lại mang theo một nỗi đau khôn kể.
Nàng còn cảm thấy giữa răng môi mình như còn lưu lại hương thơm, đó là viên đan dược mà Du Đông Thiên đã nhét vào trong miệng mình.
Giọng nói kia ngang ngược, không cho từ chối.
“Ăn đi!”
“Ngươi thì sao?”
“Ta vẫn còn!”
Nàng còn có thể loáng thoáng nghe thấy giọng mình, mang theo hạnh phúc và khát khao nói: “Có lẽ sau trận chiến này, ta sẽ chẳng còn quan tâm đến chuyện ngươi coi ta thành vật thay thế nữa...”
Mục Yên Yên rõ ràng nhận ra, lúc mình nói những lời đó thẹn thùng cỡ nào, đến cần cổ cũng nóng rần lên.
Nhưng, lúc ấy ngọt ngào khao khát bao nhiêu thì hiện tại tan nát cõi lòng bấy nhiêu.
Cách nhau mới chỉ chốc lát, rõ ràng còn chưa được bao lâu, sao đã âm dương cách biệt, khó mà đoàn tụ rồi?
Nàng ngơ ngác đứng đó, nước mắt rơi như mưa, chỉ nghe thấy tiếng mình khe khẽ vang lên: “Ta sẵn lòng để ngươi coi ta như Phong Hoa... Ta đồng ý làm Phong Hoa của ngươi...”
“Nhưng ngươi... Thậm chí còn không cho ta cơ hội này...”
“Lúc trái tim ta như băng đá, ngươi dùng đủ mọi thủ đoạn phá tan băng cứng, đến lúc ta động lòng, ngươi lại buông tay rời đi... Ngươi coi ta là cái gì hả?”
“Ngươi coi ta là cái gì hả?”
“Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! !”
Nước mắt Mục Yên Yên rơi như mưa, trước mắt lại lần nữa xuất hiện gương mặt không tim không phổi kia, hắn nhỏ giọng khẽ nói: “Ta xin lỗi.”
Ta thật sự xin lỗi.
Mục Yên Yên đột nhiên hiểu ra ý nghĩa thực sự trong câu nói ‘ta xin lỗi’ của Du Đông Thiên!
Bởi vì, hắn đã sớm đưa ra quyết định rồi.
Trong trận chiến này, nếu Vân Trung Hổ thật sự gặp phải kiếp nạn định mệnh kia, chính hắn sẽ gánh cái chết thay Vân Trung Hổ.
Làm việc nghĩa không hề chùn bước, hắn đã có chuẩn bị từ lâu!
Hai mắt Mục Yên Yên ngấn nước mê mang, tinh thần mất tập trung.
Nàng bỗng nhiên nhớ tới buổi tối ngày nào đó trước trận chiến, Du Đông Thiên vừa như vô ý lại như cố ý nói với nàng về kiếp nạn của Vân Trung Hổ.
Vì thế mà hắn uống rượu lúc nữa đêm, miệng liên tục than thở.
“Phải làm sao đây, phải làm sao mới có thể giúp Hổ Tử tránh được một kiếp nạn này đây?”
Lúc ấy chính nàng còn an ủi hắn nói, nói không chừng là Tả Tiểu Đa nhìn nhầm thì sao?
Dù sao loại chuyện hư vô mờ mịt như lọt trong sương mù này, đâu thể đoán chuẩn được.
Nhưng Du Đông Thiên lập tức phủ định: “Tiểu Đa Dư sẽ không nhầm... Cởi chuông còn cần người buộc chuông, đúng vậy, ta phải đi tìm Tiểu Đa Dư.”
Sau đó hắn cầm theo bình rượu rời đi.
Nghĩ tới đây, Mục Yên Yên chợt cảm thấy lồng ngực quặn thắt, trước mắt bỗng dưng tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã xuống...
Trước lúc hôn mê, nàng còn nỉ non một tiếng: “Ta bằng lòng… bằng lòng làm... vật thay thế của Niên Phong Hoa... Thật sự bằng lòng...”
...
Mục Yên Yên cũng không biết.
Vào cái đêm đó khi Du Đông Thiên đến tìm Tả Tiểu Đa, hỏi về kiếp nạn của Vân Trung Hổ.
Lúc ấy Tả Tiểu Đa đã từng nói một câu.
“Thiên Đạo có quy tắc, định số không thể thay đổi, chỉ có biến số là thay đổi, muốn phá định số, cần có người nghịch thiên cải mệnh, đi ngược lại với số mệnh ông trời đã sắp đặt trước, cuối cùng có thay đổi được vận mệnh hay không thì chưa biết, nhưng người thử thay đổi vận mệnh, đa số khó có thể chết già.”
Lúc Tả Tiểu Đa nói những lời này, chính là nói thẳng, đồng thời cũng mang theo ý cảnh cáo, cảnh cáo người bên cạnh đừng nên hành động thiếu suy nghĩ, chưa chắc đã có thể cứu người, ngược lại còn liên lụy đến mình.
Dù sao cái hắn nghĩ là, lúc kiếp nạn đến, sẽ do chính mình ngăn cản, dùng vận may tuyệt thế của mình, ngăn cản một kiếp này thay Vân Trung Hổ, người thay đổi vận mệnh dĩ nhiên đa số đều thật sự khó có thể chết già, nhưng trong đó không bao gồm người có vận may cực tốt!
Nhưng mà sức người rồi cũng cạn, xét cho cùng người tính cũng không bằng trời tính.
Đột nhiên gặp Thập Diện Mai Phục, đột kích bốn phương!
Tả Tiểu Đa được phân công ở phía Minh Hà bên kia, đáng lẽ Tả Tiểu Đa có thể đuổi tới sớm hơn; nhưng Vân Tiêu lại cố ý đuổi theo phía sau, chặn đứng Tả Tiểu Đa trên đường, đưa cho hắn hai quả hồ lô.
Sau đó Tả Tiểu Đa thuận thế mời Vân Tiêu Tiên Tử đồng hành, lúc nhận được sự trợ giúp to lớn thì cũng bởi vậy mà chậm mất mười phút.
Vvì có sự giúp đỡ của Vân Tiêu, nên mới khiến Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm chống lại phe Minh Hà, thực lực mất cân đối, từ đánh bại kẻ thù chuyển sang tiêu diệt kẻ thù, cố tình Huyết Hà không cạn, Minh Hà không chết, vì thế lại chậm trễ thêm rất nhiều thời gian.
Nếu Vân Tiêu Tiên Tử không theo Tả Tiểu Đa cùng đến, hồ lô hội tụ, cường giả nổi tiếng từ xưa như Minh Hà, mắt thấy chuyện không thể làm, đương nhiên sẽ rút lui trước chứ tuyệt đối sẽ không ham chiến, dẫn đến trận chiến bên kia cũng sớm kết thúc!
Nhưng Vân Tiêu theo đến, hồ lô hội tụ, lại khiến cho ưu thế ban đầu hóa thành kết cục thắng lợi mang tính áp đảo!
Kết cục thắng lợi tuyệt đối có thể hoàn toàn tiêu diệt A Tu La!
Duyên pháp của Tả Tiểu Đa, cùng với sự toàn thắng trong trận chiến A Tu La, cuối cùng lại tạo thành tiếc nuối khó có thể bù đắp là Du Đông Thiên bỏ mình.
Ngày đó, sau khi Du Đông Thiên nghe xong Tả Tiểu Đa giải thích, đã sớm âm thầm đưa ra quyết định, nếu thật có ngày đó, nếu đến cuối cùng Vân Trung Hổ vẫn không cách nào tránh được tử kiếp...
Vậy thì sẽ do chính mình tới hóa giải kiếp nạn này thay hắn!
Mình chết thay hắn!