Cái suy nghĩ cực kỳ khốn nạn này, kể từ khoảnh khắc đó đã trở nên kiên định, sau này cũng không còn dao động nữa.
Hổ Tử còn chưa có đời sau, không thể cứ chết trận thế được!
Nếu Hổ Tử chết trận, Vân Đóa phải làm sao bây giờ?
Mình thân là đại ca của hai người bọn họ, nếu đến mình cũng không thể đứng ra, thì còn ai có thể đứng ra đây?
Mình không giải quyết thay bọn họ, thì ai giải quyết thay bọn họ đây?
Du gia mình đã con đàn cháu đống từ lâu, đã có thể truyền thừa không biết bao nhiêu đời rồi.
Phong Hoa mất đã nhiều năm.
Mình sống, cũng chỉ để kéo dài hơi tàn, thế thì tại sao lại không làm ra việc càng có ý nghĩa hơn chứ.
So với để Hổ Tử chết trận, Vân Đóa sống cả đời trong đau khổ, chẳng bằng để mình ra đi, trận cuối đấu cùng ông trời này, mình sẽ đi ngược lại với ông trời để thay đổi vận mệnh, ấy mới không uổng công sống một đời này.
Tiếc nuối duy nhất... là có lỗi với nàng thôi.
Dù sao cũng bị mình ép buộc, nàng sẽ nhanh chóng có thể bước ra khỏi sương mù, tìm được người càng yêu nàng hơn!
Bắt đầu từ ngày đó, hắn đã làm công tác chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng.
Mãi cho đến hôm nay... Hắn cố ý lùi lại sau vài bước, cho bản thân thời gian, để hấp thụ đầy đủ năng lượng, dùng trình độ cao nhất, cách tự bạo tàn khốc nhất, quét sạch kẻ địch trong một lần!
Để lại không gian đủ an toàn cho Vân Trung Hổ và Bạch Vân Đóa.
Khoảng cách đủ an toàn!
Thời gian đủ an toàn!
Hắn nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy, mà vừa ra tay đã thực hiện suy nghĩ trong lòng tới cùng, dũng cảm trước nay chưa từng có!
Cho nên lúc hắn chết, không chỉ tiêu sái, mà còn cực kỳ khí phách hào hùng, thậm chí còn vô cùng thỏa mãn, bởi vì Niên Phong Hoa, cũng ra đi bằng cách tự bạo cực hạn như vậy, mình làm theo vợ yêu, cuộc đời này đã không còn gì nuối tiếc.
Thế cho nên hắn cảm thấy cuộc đời mình, viên mãn không còn gì thiếu sót.
Mình đã bảo toàn cho anh em, bảo toàn cho đồng bào, cũng đã nói xin lỗi với Mục Yên Yên.
Thân thể cha khỏe mạnh, tu vi tuyệt đỉnh, hắn đã thất vọng với mình nhiều năm như vậy rồi... Sau này ông cụ phải tự mình bảo trọng thôi.
Du gia con đàn cháu đống, huyết mạch hưng thịnh.
Mình đã không có gì nuối tiếc - giống như tác phong quăng nồi từ trước đến nay của hắn vậy: Cứ thế đi, sau này tất cả mọi chuyện, ta sẽ không quan tâm nữa.
Các ngươi xem rồi làm đi.
Dù sao tất cả việc này, đã chẳng còn liên quan gì đến ta rồi...
Giống như hồi trước lúc hắn quăng nồi cho người khác có nói một câu thế này: Việc này ấy mà, chẳng liên quan gì đến ta.
Du Đông Thiên, xét cho cùng là ném chiếc nồi lớn cho mọi người ngoại trừ hắn.
Hắn dường như không hề nghĩ tới sau này Vân Trung Hổ và Bạch Vân Đóa sẽ thấy áy náy ra sao; cũng không thèm nghĩ xem Mục Yên Yên sẽ có cảm nhận thế nào...
Cũng có thể là hắn có nghĩ tới...
Nhưng, hắn vì anh em, nên chẳng còn lựa chọn nào khác, ở trong lòng hắn vốn không cần đưa ra lựa chọn...
Tiếng vang cực lớn này khiến cho chiến trường rơi vào yên tĩnh chưa từng thấy.
Dù là địch hay là ta, đều bị tiếng nổ đột ngột này làm cho chấn động đầu óc ong ong…
Có nhiều người tu vi thấp, bị tiếng động này chấn cho hôn mê, rơi xuống.
Những cao thủ của đại lục Tinh Hồn đều đồng loạt quay đầu lại nhìn sang bên này.
Ai nấy đều ngơ ngác, không dám tin!
Đó là…
Hữu Thiên Vương tự bạo rồi!
Đột ngột như vậy!
Thời gian như ngưng đọng lại, một lúc sau mọi người mới hóa được tin tức này.
Nỗi đau quá lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Ai nấy cũng đều nước mắt lưng tròng.
Nam Chính Càn, Đông Phương Chính Dương đồng loạt kêu lên như xé: “Thiên Vương! !”
Dáng vẻ sừng sững như ngọn núi lớn của Du Tinh Thần, lúc này cũng run lên từng đợt.
Khuôn mặt già nua thoáng chốc tái nhợt đi.
Hai mắt Lệ Trường Thiên đong đầy nước mắt, vội vàng đỡ lấy Du Tinh Thần, cũng không biết phải nói gì mới an ủi được người cha vừa mất đi đứa con trai, moi móc cả buổi cuối cùng cũng chỉ hét lên được một tiếng: “Lão Du! !”
Lúc này, ngay cả bốn chữ đừng quá đau lòng, cũng trở nên vô cùng tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi không muốn nói ra!
Du Tinh Thần nhắm chặt hai mắt, thật lâu sau mới ngập ngừng nói: “Đứa trẻ này… Đứa trẻ này… Rốt cuộc vẫn không nghĩ thoáng…”
Hắn cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân, nhưng giọng nói của hắn, lại không ngừng run rẩy.
Hắn thở dài, cuối cùng cũng mở mắt ra, vỗ nhẹ tay Lệ Trường Thiên: “Đừng lo, ta không sao.”
Hắn chậm rãi điều chỉnh hô hấp, nước mắt cũng đọng lại trên khóe mi, cố gắng kìm lại, nhưng rồi nó lại nhanh chóng chảy ra ngoài, hắn không muốn rơi nước mắt nhưng cuối cùng tầm nhìn vẫn bị nhòe đi…
Cuối cùng, nghẹn ngào nói: “Từ sau khi Phong Hoa rời đi, Tiểu Ngư Nhi đã thay đổi, hoàn toàn thay đổi… Làm việc càng lúc càng trở nên bất cần đời, không kiêng nể ai cả, nhưng ta và hai vợ chồng Lão Tả đều biết, hắn không muốn để bất kỳ ai nhìn ra tâm sự trong lòng hắn... Hăn gây rối khắp nơi, cũng chỉ là cách để che giấu cảm xúc thật sự của hắn...”
“Hắn muốn người khác cùng cười, cùng nhau mắng chửi... Như vậy hắn mới cảm thấy bản thân mình còn tồn tại... Nhưng cười xong, mắng xong... Lúc chỉ còn một mình, thì nhốt mình trong phòng uống rượu giải sầu…”
“Hắn không thể thoát ra khỏi quá khứ…”
“Cho nên ta đã đánh hắn, mắng hắn rất nhiều lần… Dần về sau, ta cũng từ bỏ… Không có tác dụng gì cả, trong lòng hắn đã trống rỗng rồi, một người như sống không hồn thì có gì khác một người giả bộ ngủ gọi mãi không đâu chứ...”
“Nếu không phải mối nguy của đại lục vẫn chưa được giải quyết, gánh nặng vẫn còn đè nặng trên vai Hữu Lộ Thiên Vương, khiến cho hắn không ngừng bận rộn giải quyết, thì e rằng... Hắn đã tự kết liễu từ lâu rồi, cũng sẽ không phải đau khổ lâu như vậy... Bây giờ, bây giờ...”
Du Tinh Thần không kiềm được nước mắt, tuôn rơi như mưa: “Đứa trẻ này cuối cùng cũng được giải thoát rồi... Cuối cùng cũng không cần phải bị đau khổ giày vò nữa... Từ nay về sau, không cần phải khổ sở thêm nữa, không cần phải cố gồng mình chống đỡ, cắn răng chịu đựng nữa, kẻ làm cha như ta... Thật lòng vui cho hắn....”
“Ta thật sự... Vui thay cho hắn...”
“Đời này... Hắn quá khổ, quá cô độc...”
Miệng thì nói rất vui mừng, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được chảy xuống.
Lệ Trường Thiên thở dài, nước mắt cũng rơi xuống, nức nở nói: “Hắn giải thoát rồi... Đúng vậy, nên vui mừng... Ta cũng vui cho hắn... Phong Hoa đã đợi hắn nhiều năm như vậy... Bọn họ cũng nên đoàn tụ với nhau rồi...”