Du Tinh Thần nhắm mắt lại, hít sâu rồi nói: “Cái tên bất hiếu này! Cứ ngoảnh mặt ra đi như vậy, để lại ta... Còn chưa được giải thoát...”
“Mịa nó chứ, ta đây tuổi nhỏ mất mẹ, thiếu niên mất cha, trung niên mất vợ, tuổi xế chiều mất con... Chẳng nhẽ … Ta không đáng thương bằng hắn hay sao? ! Hắn phủi mông rời đi như vậy! Ta phải làm sao giờ!”
“Con bất hiếu!”
“Thằng con bất hiếu!”
“Ai chăm sóc ta lúc về già, ai lo hậu sự cho ta đây?”
“Chẳng nhẽ bắt ta người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! ? Con cái bất hiếu!”
Tiếng chửi mắng thốt ra không ngừng, nhưng giọng nói càng lúc càng trở nên run rẩy, nước mắt càng lúc càng nhiều, rốt cuộc khóc không thành tiếng...
...
Bên phía hai tộc Long Phượng.
Thủy Phượng và Tổ Long đều há hốc mồm, nhìn thấy cái hố cực lớn do vụ nổ kia gây ra, khiếp sợ tới mắt chữ O mồm chữ A!
Sao lại như thế?
Bốn đại cao thủ cấp dưới của hai người bọn họ, đều bị chết trong trận này!
Hơn nữa còn là dạng hồn phi phách tán, chết triệt để hoàn toàn.
Đây là chiến lược chém đầu mà phe ta đã lên kế hoạch lâu như vậy, chuẩn bị đầy đủ mới tiến hành đúng không?
Nếu như bên ta mất hai hoặc thậm chí là ba người để đánh bại ba người của đối phương, trả giá như vậy, hai người Long Phượng cảm thấy vẫn chấp nhận được, đây vốn là kết quả trong dự tính, dù sao thì thực lực của hai bên chỉ hơn kém nhau một xíu, quyết tâm liều chết, phải bỏ ra cái giá tương đương mới có thể đổi lại sự thất bại của cường giả cùng cảnh giới.
Nhưng kết quả hiện giờ, hoàn toàn tương phản, đối phương chỉ tự bạo một người đã lấy đi tính mạng của bốn vị cao thủ siêu cấp bên phe ta, đồng thời còn có cả mấy triệu tinh nhuệ nữa!
Lần này tổng kết lại, quả thật là mất nhiều hơn được, đau khổ tột cùng.
“Đáng chết!”
Tổ Long tức giận nắm chặt tóc.
“Sớm đã áp dụng lối đánh cực đoan lấy mạng đổi mạng, kết quả bị người ta lấy một mạng đổi lại không biết bao nhiêu mạng bên mình!”
“Quả thật là ngu xuẩn! Ngu xuẩn vô cùng!”
Thủy Phượng cũng lộ vẻ ảo não.
“Chết trận thì chết, nhưng mà chết nhiều như vậy, tổn thất lớn như vậy, quả thật là vô cùng thảm hại, được không bằng mất...”
Du Đông Thiên tự bạo không chỉ tiêu diệt kẻ thù, mà còn đóng vai trò to lớn trong việc trì hoãn trận chiến!
Hai phe địch ta đồng loạt dừng tay, cùng lúc tranh thủ kéo dài thời gian cho Lý Thành Long, thì còn làm suy giảm tổng sức chiến đấu của hai tộc Long Phượng trên diện rộng!
Giờ phút này, nếu đơn giản tính về sức chiến đấu đỉnh phong thì ba tộc vẫn chiếm ưu thế, nhưng đã không còn chiếm ưu thế tuyệt đối như lúc đầu nữa!
Điều quan trọng là, sức chiến đấu giữa ba tộc, không cân bằng!
“Báo thù cho Thiên Vương!”
Mắt Nam Chính Càn đỏ lên, ngân quang cả người chói lóa, vốn dĩ hắn đã sắp như đèn cạn dầu, không biết một sức mạnh mãnh liệt từ đầu xuất hiện, ngân quang gần như chiếu rọi khắp chiến trường, hét to một tiếng, muốn mặc kệ mọi thứ xông lên.
“Đứng lại!”
Nhưng mà mệnh lệnh của Lý Thành Long truyền đến: “Bày trận! Bày trận!”
Lý Thành Long cũng đang rơi lệ, nhưng là chỉ huy quân nắm giữ toàn cục, trái tim của hắn vẫn lạnh lẽo như lúc đầu, càng vào lúc thế này, càng phải đưa ra quyết định chính xác nhất!
Người của cả Tinh Hồn, ai nấy đều vô cùng đau lòng, ý chí muốn phục thù đang sôi sục trong lòng, khí thế tăng vọt. Nhưng Lý Thành Long biết rõ, nếu như cứ mặc kệ loại xốc nổi này, xông lên chiến đấu với Long Phượng, Kỳ Lân báo thù cho Thiên Vương, thì trận đấu này e là sẽ kết thúc sớm mất— Kết cục là thất bại thảm hại của nhân tộc Tinh Hồn!
Không có lý trí xông lên báo thù, thì khác gì với đội ngũ tán loạn, nam bè bảy đảng của đối phương đâu chứ?
Sức chiến đấu cá nhân dù mạnh, ý chí dù kiên cường, không sợ chết cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là sẽ không chết thật, cũng không đủ để gạt bỏ được thực tế sức chiến đấu bình quân tổng thể kém ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân quá nhiều!
Không thể bỏ mất cơ hội mà Hữu Thiên Vương đã tranh thủ cho Tinh Hồn nhân tộc, nếu không cái chết của Hữu Thiên Vương sẽ trở nên vô ích!
“Bày trận! Kẻ trái lệnh chém!”
Lý Thành Long hô lớn, cắn răng ra lệnh.
Mệnh lệnh này, hiện giờ có thể nói là vô cùng mất nhân tính, cho nên ngay lập tức Lý Thành Long gần như bị toàn bộ quân đội ghét bỏ. Nhưng đây vẫn là quân lệnh chính xác nhất!
Mấy vị đại soái vốn đang mơ hồ ngay lập tức tỉnh táo lại, không nói hai lời chấp hành quân lệnh.
Bọn họ đều là người hiểu về đánh trận, sao lại không biết bản thân nên làm gì?
Lúc đó, hai đại quân lại bày trận một lần nữa!
Từ Nhất Tự Trường Xà biến thành Nhị Long Xuất Thủy, tiếp tục tiến về phía trước, trước khi đến trước mặt kẻ thù thì lại một lần nữa biến thành Tứ Diện Tiêm Đao; trận Ngũ Phương Tiêm Đầu Sát có lực sát thương cao nhất!
“Báo thù cho Thiên Vương!”
Lý Thành Long căn đúng thời điểm hô lớn.
Trong thoáng chốc, ý chí của binh sĩ đều tăng vọt, sục sôi như muốn nổ tung trong lồng ngực!
“Lý Thành Long đáng chết!”
“Thứ máu lạnh!”
Vô số người vừa mắng Lý Thành Long vừa liều mạng chiến đấu.
Mắng Lý Thành Long, là vì chiến lược chấp hành kỷ luật quân đội của hắn vô cùng máu lạnh, hơn nữa đợi đến lúc này mới hô lên “báo thù cho Thiên Vươn”, ai cũng biết hắn muốn tận dụng triệt để cái chết của Thiên Vương...
Nhưng mấy chữ ‘tận dụng cái chết của Thiên Vương’ quả thật làm cho lòng các chiến sĩ đều vô cùng khó chịu.
Nhưng điều không thể phủ nhận là....
Dù có vô số người đang mắng Lý Thành Long máu lạnh, người người chỉ trích, nhưng mà không thể không thừa nhận, đây là thời cơ thích hợp nhất để hô ra câu này!
Bởi vì câu này... Làm cho đao nhọn nhanh chóng thành hình, khiến cho đội quân của Tinh Hồn, lần đầu tiên bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ nhất!
Sau khi hô lớn, binh mã hai bên đụng độ nhau kịch liệt nhất từ trước tới giờ.
Lần này va chạm chém giết lẫn nhau, còn kịch liệt lần trước, thảm thiết hơn rất nhiều.
Bên phía nhân tộc Tinh Hồn, ai nấy đều chiến đấu quên mình, giết địch đỏ cả mắt, gần như không quan tâm gì khác nữa.
Ngược lại bên phía ba tộc Long, Phượng, Kỳ Lân thì khí thế của binh lính lại đang vô cùng uể oải, không có tinh thần.