Cho nên mới khiến cho ba vị Đại Vu không những không ngăn được mà còn khiến toàn bộ đội quân của mình bị tiêu diệt, sau đó Côn Bằng Yêu Sư dẫn đầu đại quân trực tiếp tấn công vào và nội ứng ngoại hợp cùng với những tinh anh ở bên trong của Yêu tộc, ngược lại đánh đáp trả đội quân của Vu tộc một trận thảm bại!
Sau cuộc chiến, Hồng Thuỷ Đại Vu mới biết sự việc này, khiến hắn tức giận ngay tại chỗ!
Ngươi để một đứa trẻ sơ sinh đi ngăn chặn một tên đại hán... Ngươi con mẹ nó nghĩ như thế nào vậy?
Phong cách chỉ huy khác người tới bến như vậy, rốt cuộc ngươi suy nghĩ như thế nào vậy?
Sau khi hỏi qua một lượt mới biết, mấy vị Tổ Vu đều không coi Côn Bằng Yêu Sư ra gì... Cảm thấy chỉ cần tuỳ ý ra tay là ngăn chặn được!
Loại suy nghĩ kỳ quái đến mức nước tràn ngập trong não!
Thế nên làm sao mà Hồng Thuỷ Đại Vu lại không tức giận cho được?
Huynh đệ của mình chết trên chiến trường thì có thể chấp nhận được, nhưng cái chết oan uổng như vậy...
Hồng Thuỷ Đại Vu tuyệt không chấp nhận được!
Tầng lớp cao cấp của Vu tộc náo loạn tại chỗ, gần như rạn nứt.
Mấy vị Đại Vu khác gồm Liệt Hỏa, Băng Minh, Đan Không, Kim Lân, Vô Biên, Vô Độc, Phong Đế đều theo sau Hồng Thuỷ Đại Vu rời khỏi.
Chỉ còn lại tám vị Đại Tổ Vu trong lều lớn nhìn nhau.
Cộng Công Tổ Vu thở dài: “Đây thật sự không thể trách người ta tức giận... Đế Giang, kết quả chỉ huy mấy trận đại chiến này thật sự là không ra thể thống gì lắm, sai rõ rành rành.”
“Sau hàng vạn năm rồi, chúng ta không thể vẫn sử dụng những chiến thuật cũ của năm xưa được nữa.”
Đế Giang Tổ Vu ấp úng nói: “Ta đây đang mò mẫm kinh nghiệm mà, chẳng nhẽ ta muốn thua trận rồi bị mấy tên tiểu tử kia cười nhạo giống trẻ con sao...”
“Haizzz...”
Mấy vị Tổ Vu đều thở dài ngao ngán.
Mọi người cũng cảm thấy tình hình kém lạc quan hơn nhiều so với trong tưởng tượng của họ.
Vu tộc hồi đó... Hình như là bị đánh như thế này nên không còn nữa.
Bây giờ... Vu tộc không dễ dàng gì khôi phục được chút nguyên khí, lẽ nào... Lại tan rã với cùng một cách sao? Lại đứng trên bờ vực bị diệt tộc một lần nữa?
“Có lẽ nên giao ra quyền chỉ huy...” Cộng Công Tổ Vu đề nghị.
Nhưng gợi ý này ngay lập tức dẫn đến sự phản bác của các Tổ Vu khác.
“Vai vế của chúng ta đều là tổ tông, nghe theo một đám tiểu hài tử?”
“Cơm bọn ta đã ăn còn nhiều hơn đường họ đã đi qua nữa...”
“Quá là hoang đường!”
“Chúng ta chiến đấu từ viễn cổ đến nay, đã sợ ai bao giờ chưa?”
“Đông Hoàng, Yêu Hoàng? Tính là cái rắm! Ông đây không sợ!”
“Từ trước đến nay không ai có thể chỉ huy ông đây!”
Ngoài Cộng Công Tổ Vu và Chúc Cửu m Tổ Vu thì chỉ có người bây giờ đã phạm sai lầm Đế Giang Tổ Vu là có hơi hối hận và một chút dao động...
Những người khác, vẫn kiên quyết bày tỏ sự phủ nhận.
“Nếu tiếp tục như này, chỉ e chúng ta sẽ lặp lại những sai lầm tương tự, thậm chí là phá hủy tương lai mà Vu tộc khó khăn lắm mới giành được...”
Cộng Công Tổ Vu thở dài nhìn lên trời.
Phía Vu tộc bên này, tình cảnh bi thảm.
Còn phía Yêu tộc bên kia cũng tuyệt không nhẹ nhàng.
Yêu tộc so với Vu tộc, bị thương chỉ nặng hơn chứ không nhẹ.
Bạch Hổ Thánh Quân là một trong bốn Tứ Cực Thánh Quân, bị nhiều cao thủ hàng đầu của Tây Phương giáo liên thủ tấn công bất ngờ, bị buộc phải thiêu cháy Thần Hồn đến cực hạn. Mặc dù chống đỡ được đến lúc cứu viện đến cứu, nhưng mà căn nguyên đã bị tiêu hao gần hết rồi, cuối cùng vẫn là hết cách.
Lòng Yêu Hoàng Đế Tuấn đau như dao cắt.
Mắt nhìn toàn bộ cơ thể của Bạch Hổ Thánh Quân, phần thân dưới đã biến thành từng điểm tinh quang, Yêu Hoàng sử dụng toàn bộ yêu lực, mong muốn kéo dài thời gian chết đi của Bạch Hổ Thánh Quân.
“Bệ Hạ...” Bạch Hổ Thánh Quân mỉm cười, nắm lấy tay của Yêu Hoàng Đế Quân, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng lãng phí tu vi nữa, ta đã đến ngày phải đi rồi... Trước khi rời đi, có một chuyện muốn nhờ cậy...”
“Ngươi nói.”
“Bạch Hổ tộc ta không có hậu duệ xuất chúng... Thần tìm kiếm cả một đời vẫn chưa truyền lại được y bát...”
Bạch Hổ Thánh Quân cười nói: “Vừa khéo một đoạn thời gian trước, thần tình cờ phát hiện ra hai con Kiếm Sí Hổ con... Tư chất rất tốt... Nhưng ta chỉ mang chúng về thôi, nhưng mà căn cơ vẫn chưa kiên cố... Không hể truyền pháp môn căn bản cho chúng được.
“Thần vốn tưởng rằng còn rất nhiều thời gian, có thể thong dong chăm sóc dạy bảo, chuyên tâm bồi dưỡng... Bây giờ xem ra, có lẽ là... Không thể nào được nữa rồi....”
“Nhìn chung gia quyến của cả Bạch Hổ tộc, không có ai có tư chất tuyệt đỉnh, nhưng những kẻ tà môn bất chính, bụng dạ khó lường thì lại nhiều không đếm xuể. Thần bây giờ buông tay cõi trần, hai con hổ con kia, làm sao có thể giữ được truyền thừa... Chỉ sợ phải ăn bữa nay lo bữa mai, chỉ có thể chia nhau ăn qua ngày...”
“Thần xin Bệ Hạ... Giúp ta truyền thừa y bát... Với hy vọng trong tương lai Bạch Hổ tộc ta vẫn có thể trung thành vì Bệ Hạ...”
Sau khi Bạch Hổ Thánh Quân đứt quãng nói xong, thân thể của hắn đã hóa thành tinh quang tan biến đến trước ngực.
Hắn cố gắng nắm chặt tay của Yêu Hoàng, ánh mắt đầy khẩn cầu: “Bệ Hạ...”
“Trẫm đáp ứng ngươi!”
Yêu Hoàng Đế Tuấn nước mắt lăn xuống: “Bạch Hổ... Huynh đệ, hành trình này... Là nhờ có ngươi. Hôm nay huynh đệ đi xa, huynh trưởng sẽ giúp ngươi một tay, hy vọng kiếp sau, huynh đệ được đoàn tụ!”
Nói xong, kiên quyết không do dự nhổ một chiếc lông Kim Điểu, thi triển Thuật Hồi Tưởng, ngược dòng lại ba mươi giây trước đó, lông Kim Điểu hoá thành một ngọn lửa, đốt luôn một nửa cơ thể chưa kịp hóa thành tinh quang kia của Bạch Hổ Thánh Quân!
Một tia linh hồn lực yếu ớt kia được Đại Nhật Chân Hỏa bao phủ lại.
Ngay sau đó, Yêu Hoàng mở miệng, nuốt chửng nó vào mồm, lưu lại trong thần hải.
“Bạch Hổ, đợi khi chúng ta thống trị được thế giới này, hoặc là định cư được trên tinh không... Sau đó, ta nhất định sẽ uẩn dưỡng chân linh cho ngươi, cho dù thiên thu vạn thế, ta cũng muốn ngươi quay trở về lần nữa!”
“Ngươi yên tâm, truyền thừa của Bạch Hổ tộc ngươi nhất định sẽ không bị đoạn tuyệt, Trẫm sẽ giúp ngươi bảo vệ hai con Kiếm Sí Hổ kia!”
“An tâm đi nhé!”
Tại Tây Phương giáo ở đằng xa.
Lại là một cảnh tượng khác, sau lần chiến tranh này, Phương Tây giáo đã bắt vô số tù nhân Yêu tộc và Vu tộc, con số lớn lên đến hàng triệu người.
“Đã đủ rồi!”