Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2707 - Chương 2705: U Ám Từng Nơi (5)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2705: U ám từng nơi (5)

“Ngươi con mẹ nó biết cái quần què gì? Lão làng thì giỏi lắm hả? Ngươi biết chỉ huy không? Ngươi hiểu chiến trường không? Đây là chiến tranh! Đây không phải đánh đấu giang hồ! Chiến tranh chú trọng hợp tác đoàn thể, không thể so với thời Thái Cổ Hồng Hoang đơn đả độc đấu được!”

Đế Giang Tổ Vu vẻ mặt tối tăm không nói gì, nhưng Cường Lương Tổ Vu đứng lên và phản bác lại Hồng Thuỷ.

Ngụ ý là chiến tranh tự nhiên có thống nhất điều phối, ngươi là một hậu bối, ở đây làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện...

Hồng Thủy Đại Vu càng thêm tức giận, bạo phát ngay tại chỗ, ta một câu ngươi một lời không ai chịu nhường ai, khiến cho tình hình càng trở nên trầm trọng, cuối cùng Hồng Thủy Đại Vu và Cường Lương Tổ Vu đánh nhau ngay tại chỗ.

Kết quả là Cường Lương Tổ Vu bị thương nặng, suýt chút nữa bị Hồng Thủy Đại Vu đập nát thành tro bằng Thiên Hồn Mộng Yểm Chùy.

Liệt Hoả Đại Vu và các Tổ Vu khác tiến lên khuyên giải, không dễ dàng gì mới khuyên được hai bên.

Cơn thịnh nộ của Hồng Thủy Đại Vu vẫn không hề suy giảm, tay cầm song chùy trong tay, chĩa về phía các vị Tổ Vu, lớn tiếng nói: “Nếu như sớm biết trước tác phong làm việc của các người như này thì bọn ta còn lâu mới nghĩ hết cách để cứu các ngươi ra!”

“Hàng ngàn năm nay, bọn ta tự hỏi đã làm được rất tốt! Huynh đệ đồng tâm đoàn kết, trên đời này không có việc gì là không làm được. Đối mặt với vô số kẻ thù hùng mạnh, bọn ta vẫn luôn có thể giữ vững cục diện của Vu tộc, làm gì có chuyện để cho bất kỳ huynh đệ nào gục ngã xuống!”

“Bọn ta đã cố gắng tạo ra tình thế bây giờ, bên ngoài có đồng minh và bên trong đoàn kết. Nhưng từ sau khi các ngươi ra ngoài, chớp mắt cái là kẻ thù trên khắp thiên hạ. Bây giờ bởi vì quyết định chiến lược sai lầm mà chôn vùi đi ba người huynh đệ tốt của ta! Sớm biết như vậy, còn cứu các ngươi ra làm cái gì?”

“Chẳng nhẽ bọn ta cứu các ngươi ra là để hại tính mạng các huynh đệ của bọn ta sao?

“Nếu như đã không hiểu chiến lược, cũng không hiểu chiến thuật, tại sao lại nắm khư khư quyền chỉ huy trong tay làm cái gì? Thực sự cho rằng vẫn là thời đại Thái Cổ, chỉ cần đồng nhất dũng chí, mọi việc khác không cần phải lo hả?”

“Anh hùng hào kiệt thì đã sao? Cái loại hào kiệt có thuộc hạ bị thiệt mạng mà lại không có chút nào thương tiếc như thế, bọn ta cần để làm gì? Tuỳ ý để các ngươi chôn vùi đi tinh anh của Vu tộc chúng ta hả?”

Hồng Thủy Đại Vu mở miệng chửi mắng một hồi lâu, mắng cho một đám Tổ Vu đỏ mặt, không thể phát ra âm thanh nào.

Sau khi Hồng Thủy Đại Vu mắng mỏ một hồi trong lòng vẫn không nguôi ngoai được, ngược lại càng buồn bã trầm lặng hơn, bây giờ hắn không còn lòng tin vào tiền đồ phía trước của Vu tộc nữa rồi!

“Mười hai vị Đại Vu của Vu Minh trước giờ chưa từng bị thiệt hại, số mệnh chu toàn, là căn cơ để Vu Minh sừng sững đến nay, vốn dĩ đợi sự trở lại của tám vị Tổ Vu nữa thì số mệnh đột nhiên đại thịnh, số mệnh không vững, khó tránh khỏi cực thịnh mà suy. Hiện giờ liên tiếp thiệt mạng ba vị Đại Vu, sẽ là khởi điểm cho số mệnh suy yếu của Vu tộc, hoặc là vận mệnh của Vu tộc chính là đấu tranh với thiên nhiên một trận, sau đó diệt vong! Thượng Cổ như thế, bây giờ vẫn là như vậy! Số phận như vậy, biết làm thế nào được?”

Hồng Thủy Đại Vu quay người bước đi, thân hình trở nên tiêu điều.

Dốc hết sức mình duy trì qua được nhiều vạn năm như vậy, nhưng cuối cùng lại chỉ đổi về một kết quả như thế này, lòng Hồng Thủy Đại Vu như đã chết, bao nhiêu ý niệm tan thành tro bụi.

Tổng chiến lực của Vu Minh quả thực đã được cải thiện, bỗng chốc thêm tám vị cao thủ Chuẩn Thánh, làm sao không cao cho được?

Trong số các tộc làm gì có ai cùng một lúc mang ra được đội hình tám vị Chuẩn Thánh chứ?

Nhưng với sự trở lại của các Tổ Vu thì cũng dẫn đến quyền quyết định cao nhất và quyền chỉ huy suy giảm. Ít nhất trong mắt các tầng lớp cao cấp của Vu tộc thì diễn biến nó thành tình thế người ngoài ngành chỉ huy người trong ngành.

Tám vị Tổ Vu ai cũng là cao thủ đơn chiến, đồng thời không có một ai trong họ có năng lực chỉ huy!

Nhưng đây lại đều là lão tổ tông, ai dám chỉ huy bọn họ?

Nếu chỉ là một nhiệm vụ giết địch, chỉ cần chỉ vào mục tiêu một cái: Giết đội ngũ đó, đội ngũ kia, người đó, người kia!

Chỉ cần phái một người đi ra, lấy đầu kẻ cầm đầu xuống như lấy vật trong túi, công việc nhàn hạ!

Điều này không có nửa điểm là khoác lác, mà là sự thật!

Nếu như chỉ nói rằng: Chúng ta cần phải giữ vững cửa đèo này, một bước cũng không thể lùi!

Vậy thì, tuỳ ý phái ra một người trong số họ, một người làm quan cả họ được nhờ, đảm bảo phòng giữ chắc chắn, một giọt nước cũng không lọt được, kiến cố không thể phá.

Nhưng nếu để đưa những người này vào các vị trí chỉ huy và chỉ đạo chiến thuật, kết quả còn đáng sợ hơn kẻ ngoài ngành chỉ huy người trong ngành.

Họ đã quá quen với việc cân nhắc về các vấn đề bằng suy nghĩ của riêng mình và đã quen với việc lấy phương thức chiến đấu của riêng họ ra để chỉ huy quân đội, nhưng liệu quân đội bình thường có thể có được tốc độ giống các người không? Sức chiến đấu của họ có đủ bằng được các người không?

Nói một cách nghiêm khắc thì việc tính toán, kế hoạch của họ không sai: Bên này họ đã chặn được bốn vị Thái tử của Yêu tộc, cộng thêm đội ngũ của hai Đại Thánh quân Chu Tước và Huyền Vũ; Với cả đã hoàn toàn bao vây...

Trong tình huống như vậy, viện quân của Yêu tộc chắc chắn sẽ tới, và sau đó... Côn Bằng Yêu Sư đến cứu viện.

Đế Giang Tổ Vu đã cử ba vị Đại Vu đánh chặn Côn Bằng Yêu Sư...

Chỉ cần ba vị Đại Vu có thể thành công đánh chặn Côn Bằng Yêu Sư, vậy thì không cần nghi ngờ gì nữa, bọn họ chắc chắn có thể ăn được một đội tinh anh này của Yêu tộc!

Nhưng mà...

Với cấp bậc của ba vị Đại Vu Lôi Bạo, Nhiên Chúc, Trúc Mang làm sao đối thủ của vị Côn Bằng Yêu Sư tu vi Bán Thánh này này được?

Phái ba người bọn họ đi, chẳng khác nào tiễn họ đi chết!

Có người hiểu được đã đưa ra câu hỏi, nhưng nó không có tác dụng gì. Tổ Vu đưa ra chiến lược là một kẻ như ngươi có thể phản bác hay sao?

Bình Luận (0)
Comment