Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2706 - Chương 2704: U Ám Từng Nơi (4)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2704: U ám từng nơi (4)

Còn nếu liên quan đến vấn đề sinh tử của dân tộc, mà vẫn bàn về nghĩa khí và nguyên tắc với kẻ thù, thì đó không phải là anh hùng, mà là một kẻ ngu ngốc!

Vì vậy, đối với điểm này, không ai có thể đảm bảo rằng Vu tộc sẽ không bỏ đá xuống giếng.

“Bây giờ quả thực là...” Lý Thừa Long cũng có chút đau đầu: “Hơi cảm thấy không tìm được mục tiêu.”

“Mà bây giờ cuộc chiến giữa ba tộc Vu tộc, Yêu tộc với Tây Phương giáo vẫn chưa kết thúc...”

Lý Thừa Long xoa mày và nói: “Trước tiên cứ thế này đã, ra lệnh cho đám Lôi Đạo Nhân ở bên kia, trong lúc vừa di chuyển dân cư thì vừa xây dựng luôn thêm Anh Hồn Quan ở bên kia nữa. Yêu cầu không được ít hơn năm nghìn toà!”

“Ngoài ra, chúng ta phải chuẩn bị một đội đại quân tinh nhuệ trên hai trăm triệu, loại có thể điều động bất cứ lúc nào ấy! Chúng ta không thể là ô dù cho bọn họ mãi được, bọn họ cũng phải trả giá vài phần!”

“Nếu như Đạo Minh không làm gì cả, tất cả đều do chúng ta bảo hộ, thì cái gọi là quy thuận còn có ý nghĩa gì nữa? Thế thì chẳng phải là nuôi mọt thóc hay sao?

Sau khi nói một phen, năm người Lôi Đạo Nhân, Phong Đạo Nhân, Sương, Tuyết, Vũ Đạo Nhân đều đỏ mặt tía tai, thở phì phò nhưng lại không dám nổi cáu.

Bởi vì những gì Lý Thành Long nói ra tuy là không chút khách sáo nào, nhưng nó giống với sự thật như đúc!

Các ngươi chẳng làm gì, thì bọn ta cần các ngươi để làm cái gì?

“Được rồi! Chúng ta sẽ cố gắng hết sức!” Lôi Đạo Nhân vẻ mặt u ám nói.

“Không phải là cố hết sức mà là bắt buộc phải làm!”

Lý Thành Long vẻ mặt nghiêm nghị và công chính nói: “Năm nghìn Anh Hồn Quan nhất định phải hoàn thành đến nơi đến chốn, còn có hai trăm triệu quân tinh nhuệ, chỉ có thể nhiều hơn chứ không được ít hơn, đây là thành ý mà Đạo Minh nhất định phải đưa ra để quy thuận Tinh Hồn!”

Lôi Đạo Nhân thở dài, dứt khoát nói: “Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!”

Lúc này Lý Thành Long mới thôi.

Phong Đạo Nhân tức giận truyền âm nói với Lôi Đạo Nhân: “Lão đại, tên tiểu tử này rõ ràng đang báo thù cho việc Đạo Minh chúng ta ám sát bọn họ năm xưa... Thế này bụng dã hẹp hòi quá... Cái loại không có độ lượng như thế này...”

Nhưng truyền âm được nửa chừng thì bị ánh mắt nghiêm nghị của Lôi Đạo Nhân chặn lại.

Bây giờ là lúc nào rồi? Mà vẫn còn tâm trí để nói cái này?

Mắt ngươi bị hỏng rồi hả?

Trước kia năm người chúng ta đứng trước mặt đám người này, tu vi được coi là cao hơn một bậc, đương nhiên có tư cách nói chuyện...

Nhưng bây giờ năm người chúng ta ở trong đám người này, bỗng chốc thành kẻ xếp hạng cuối cùng, thậm chí nếu không phải bởi vì Đạo Minh không có ai có tu vi cao hơn năm người chúng ta, thì chúng ta có được ở đây dự thính hay không cũng còn chưa biết đấy.

Lúc này rồi còn nhắc lại chuyện ám sát của năm đó, ngươi muốn tìm phiền phức cho mình, hay muốn tìm phiền phức cho Đạo Minh?

Bây giờ đã quyết định sáp nhập đầu hàng, thì là người một nhà, lợi ích của đôi bên là như nhau, còn nói mấy chuyện không đâu ra đâu kia có ý nghĩa gì không?

Nói mấy lời kiểu hãm hại thế này thì đúng là không ổn tí nào.

Điểm này, Lôi Đạo Nhân vẫn đặt niềm tin vào Tả Trường Lộ.

Nếu Lý Thành Long có lòng riêng thật, Tả Trường Lộ chắc chắn sẽ ngăn cản.

Nói một cách khách quan, ít nhất là theo quan điểm của Lôi Đạo Nhân thì yêu cầu của Lý Thành Long là không có gì để phản đối cả.

Nhiều nhất cũng chỉ là lời nói có chút gay gắt... Cũng chỉ có vậy thôi.

Khi thật sự đến thời điểm quyết chiến, thì chắc chắn sẽ có người hy sinh, nhưng những người trong tầng lớp lãnh đạo cao cấp của Tinh Hồn vẫn không làm được chuyện kéo toàn bộ đại quân của Đạo Minh lên làm bia đỡ đạn được!

Tả Trường Lộ liếc nhìn Lý Thành Long và những người khác với ánh mắt hàm chứa đầy an ủi.

Vẫn chưa tập hợp hết đại lục nhưng lại có nhiều người như này ngồi ở đây làm cho Tả Trường Lộ nhìn thấy sự thịnh vượng của nhân loại, và sự kỳ vọng vào tương lai.

Trước đây, tính toán đâu ra đấy cả cái đại lục cũng không gom được một nửa sức chiến đấu như đại đội như này.

Hiện nay...

Đúng là xưa không bằng nay!

Chỉ cần nhìn những người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng này, Tả Trường Lộ đột nhiên tràn đầy tự tin.

Tình hình bây giờ của đại lục đang tốt lên từng chút, và mọi thứ đang đi theo chiều hướng lý tưởng, bản thân còn phải lo lắng về điều gì nữa?

Căn cơ của mấy tiểu đứa nhóc này đứa nào đứa nấy đều hùng hậu khủng khiếp.

Thiên tài như thế này, trước đó... Lại không có một ai cả!

“Vậy thì trước tiên cứ như thế này đã.”

Lý Thành Long gõ nhịp nói: “Đợi đến khi cuộc giao tranh giữa Vu Minh, Yêu tộc và Tây Phương giáo kết thúc rồi chúng ta nói tiếp. Phải xem kết quả của trận chiến này rốt cuộc như thế nào, mới dễ kiểm kê rõ ràng mạch lạc, rồi thuận thế mà làm.”

Sau đó tan họp.

Mãi đến ba ngày sau.

Cuộc chiến tranh giữa ba tộc Vu, Yêu, Giáo cuối cùng thì cũng đã kết thúc.

Cuộc tấn công thập phương bên đại lục Tinh Hồn trông có vẻ hỗn độn, nhưng trên thực tế chỉ trong khoảng thời gian chưa đến một ngày là đã đánh xong rồi, tình hình thế chiến vô cùng thê thảm, tổn thất do chiến tranh để lại vô cùng thảm khốc nhưng lại chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn ngủi.

Mà trận đại chiến của ba tộc Vu, Yêu, Giáo lại kéo dài trong mười ngày!

Bên phía Yêu tộc bị thương vong nặng nề.

Phía Vu tộc cũng bị thương vong nghiêm trọng và suýt chút nữa dẫn đến lục đục nội bộ.

Bởi vì tầng lớp cao của Vu tộc có thương vong, có ba vị Đại Vu đã chết trận, Lôi Bạo Đại Vu, Nhiên Chúc Đại Vu, Trúc Mang Đại Vu đều đã bỏ mạng trong trận chiến này!

Đây là lần đầu tiên xuất hiện việc Đại Vu bỏ mạng trong hàng vạn năm trở lại đây, là điều chưa từng có trong lịch sử!

Mà nguyên nhân của việc này lại là do phán đoán sai tình thế, hạ mệnh lệnh sai sót, sai thời điểm xông pha trận chiến nên dẫn đến thương vong tính mạng.

Hồng Thủy Đại Vu đau lòng tột độ, nổi trận lôi đình tìm người phụ trách chỉ huy trận chiến là Đế Giang Tổ Vu cãi nhau nhau một trận, đập luôn bàn của Đế Giang Tổ Vu vỡ thành mảnh vụn, chỉ vào mũi mắng chửi, đau buồn phẫn nộ đến tột đỉnh.

Bình Luận (0)
Comment