Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2705 - Chương 2703: U Ám Từng Nơi (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2703: U ám từng nơi (3)

Tả Trường Lộ liếc mắt nhìn hắn.

Lệ Trường Thiên lập tức nghiêm nghị, nịnh nọt nói: “Lão đại, có phân phó gì không?”

Mặt của Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đều đen lại.

Bên cạnh, đám người Vân Trung Hổ, Nam Chính Càn mặt không cảm xúc nhìn lên trời, đòn dông của phòng này thực sự rất đáng để nghiên cứu một phen, còn những cái khác đều là râu ria, không đáng quan tâm…

“Và sau đó là Yêu tộc.”

Tả Trường Lộ nói về Yêu tộc, do dự hồi lâu, mới nói: “Tiểu Đa, theo quan điểm của ngươi... Có thể đánh một trận quân tử với Yêu tộc không?”

Vẻ mặt mọi người đều nghiêm nghị lại.

Một trận quân tử?

Nếu như thực sự có thể giao hẹn tiến hành một vài trận chiến quân tử để phân ra thắng bại với Yêu tộc, thì có thể tránh được vô số thương vong đó!

Thực lực của Yêu tộc có một không hai ở trong chư tộc, nếu tránh được trận quyết chiến cuối cùng thì con số thương vong sẽ giảm được hàng tỉ!

Nhưng vấn đề là, Yêu tộc sẽ đồng ý sao?

Tả Tiểu Đa cân nhắc hồi lâu, cười khổ: “Cái này quả thực không nắm chắc được... Nếu như ước chiến với Vu tộc thì còn có khả năng, nhưng mà với Yêu tộc thì... Khó.”

“Đó là vì sao ta không nhắc tới Vu tộc. Bát Đại Tổ Vu lại đến cõi trần, mặc dù sức chiến đấu tổng thể của Vu tộc đã vọt lên hàng đầu trong các tộc, nhưng nếu không có cái lý do hợp lí... Ý của ta là, ý là có thể từ từ bàn với Vu tộc, còn có cơ hội....”

Tả Trường Lộ thở dài nói: “Khó khăn nhất bây giờ thật ra là Tây Phương giáo... Bây giờ ta vẫn chưa nhìn thấu được hai vị Thánh Nhân kia đang suy nghĩ gì?”

Tả Tiểu Đa nói: “Lúc trước Thông Thiên Giáo Chủ từng nói, lần Thanh Thiên Kiếp này là cơ hội duy nhất để giải thoát củaThánh Nhân. Vậy nên Tam Thanh đều sẽ rời đi ngay từ giai đoạn đầu của ngày đầu tiên khi Thanh Thiên Kiếp mở ra.”

“Và Thông Thiên Giáo Chủ sẽ lập tức rời đi sau khi giúp chúng ta lần này.”

“Bởi vì một khi đại lục thống nhất, Thiên Đạo trở nên hoàn chỉnh, thì nó sẽ lại rơi vào sự khống chế của Thiên Đạo.”

Tả Tiểu Đa trầm tư: “Điều này có nghĩa là... Nhị Thánh Tây Phương cũng sẽ rời đi?”

“Nếu như rời đi, thì họ sẽ làm như thế nào?”

“Ngược lại, nếu như bọn họ không thể buông Tây Phương giáo thì liệu sẽ có thay đổi khác không? Dù sao ta cũng không tin bọn họ sẽ cam tâm nguyện làm quân cờ vĩnh viễn cho Thiên Đạo”

Mọi người cùng nhau suy ngẫm.

Đây quả thực là một cục diện rắc rồi và khó giải quyết.

Tả Tiểu Niệm cau mày, suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Cha, nếu như ngươi trở thành Thánh Nhân tôn quý, người có nguyện làm quân cờ của Thiên Đạo mãi mãi không?”

Một câu này quả thực làm kinh động lòng người.

Tả Trường Lộ trầm tư suy nghĩ, hồi lâu sau mới trả lời: “Trên đời cái gì cũng có ưu điểm, nhược điểm; lần này Thanh Thiên Kiếp giáng xuống đã giúp ta đột phá liên tục, thăng lên làm Chuẩn Thánh. Hơn nữa trận chiến với Ma Tổ này, không chỉ nới lỏng bình cảnh của Ma Tổ, làm hắn có cơ hội tiến thêm một bước. Mà tu vi của ta cũng tăng lên kha khá, ta cảm thấy bản thân cách một bước kia cũng không xa lắm, không phải không đạt tới được.”

“Nếu ta có thể thành Thánh.... Vậy thì, chỉ cần loài người của chúng ta có thể tồn tại vĩnh viễn và trở thành người thống trị đại lục... Sau này có cuộc sống bình an, suôn sẻ, con cháu sinh sôi nảy nở.... Cho dù trở thành một quân cờ của Thiên Đạo, thì có sao đâu nào?”

“Nếu như đến cuối cùng loài người vẫn không thể trở thành chủ nhân thống trị đại lục thì sao?” Vân Trung Hổ nói.

“Vậy thì càng không cần phải xem xét.”

Tả Trường Lộ cười thoải mái: “Bởi vì nếu như vậy, thì ta đã ngã xuống trong trận sinh tử của tộc nhân từ lâu rồi, e là còn chẳng có cơ hội trở thành quân cờ của Thiên Đạo nữa ấy chứ.”

Mọi người im lặng một lúc, nhưng trong lòng không khỏi sinh ra lòng kính nể.

Những lời này đã quán triệt hết cả cuộc đời này của Tả Trường Lộ.

Cúc cung tận tuỵ, đến chết mới thôi!

Thà làm ngọc vỡ, còn hơn ngói lành!

Loài người còn, thì đương nhiên sẽ do ta bảo vệ!

Loài người không tồn tại, chỉ có thể là sau khi ta ngã xuống!

Nó chỉ đơn giản có vậy thôi.

Việc của mọi người đã xong rồi, tiếp theo tất nhiên đến lượt Lý Thành Long.

Lúc nãy trong khi mọi người đang nói chuyện thì Lý Thành Long đã vẽ xong một bản đồ về tình thế mới của đại lục.

Đạo Minh, Long tộc, Phượng tộc, tộc Kỳ Lân đã không còn trên bản đồ, mà tộc A Tu La tuy rằng vẫn chưa bị tiêu diệt, nhưng trên bản đồ của Lý Thành Long thì không còn phạm vi tộc A Tu La nữa.

Rõ ràng, trong lòng quân sư, tộc A Tu La đã không còn là một mối bận tâm nữa, không đáng nói đến....

“Nhân tộc, Linh tộc, Vu tộc, Yêu tộc, Ma tộc, Tây Phương giáo.”

Lý Thành Long chỉ vào năm địa điểm trên bản đồ: “Loài người hiện sống ở cực bắc. Một ưu điểm lớn sau trận chiến này là không cần tính đến khả năng bị địch tấn công sau lưng.”

“Ma tộc ở phía nam, Linh tộc, Ma tộc, Yêu tộc, Tây Phương giáo phân biệt ở bốn hướng phía đông, nam, đông nam, tây nam.”

“Nhưng về phương hướng chung, chúng ta không cần phái quân đến đóng giữ ở phía bắc nữa, phía tây cũng vậy.”

“Sức mạnh của toàn bộ đại lục có thể tập trung vào phòng tuyến này!”

“Chúng ta có một ưu điểm trước mắt là... Phòng tuyến này, vừa khéo là dãy Nhật Nguyệt Quan, Bạch Đầu Sơn; điểm yếu là phòng tuyến của bên Đạo Minh, không có Anh Hồn Quan.”

Lý Thành Long nói: “Như này thì nếu kẻ địch tấn công, cho dù là Ma tộc, Linh tộc, Yêu tộc hay Tây Phương cũng đều sẽ tràn qua đại lục Đạo Minh... Bọn họ chắc chắn sẽ không lựa chọn hai lạch trời Nhật Nguyệt Quan và Bạch Đầu Sơn này.”

“Chỉ có Vu tộc, nếu muốn tấn công chúng ta, bọn họ nhất định phải vượt qua Nhật Nguyệt Quan.”

“Sự uy hiếp của Vu tộc… Chúng ta có thể tạm thời bỏ qua không?” Lý Thành Long hỏi bằng một câu nghi vấn.

Dẫu sao thì trước đó Tinh Hồn và Vu tộc vẫn còn trong mối quan hệ liên minh.

Tất nhiên, liệu Vu tộc có xé bỏ hiệp định liên minh và đến tấn công hay không, đây là điều không ai có thể nói trước được.

Suy cho cùng, bây giờ không còn là vấn đề thắng thua như ban đầu nữa, mà là vấn đề tồn vong của tộc.

Vượt ngoài nguyên tắc làm liên lụy đến cả tộc, thì dù là anh hùng cao thượng đến mấy thì hình tượng của hắn trong mắt đối thủ cũng sẽ biến thành kẻ khốn nạn vô lại, đáng khinh bỉ nhất, đáng bị chỉ trích ngay lập tức.

Bình Luận (0)
Comment