Tầng lớp cấp cao đều có mặt đủ, duy nhất chỉ có Du Tinh Thần là không có mặt.
Hôm nay là ngày đưa tang của Du Đông Thiên, Trích Tinh Đế Quân đã quay trở lại Du gia từ sớm.
Đêm nay, không biết vị lão nhân này sẽ buồn bã đến mức nào nữa.
Không chỉ Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Du Tinh Thần mới thật sự là người chịu đựng nỗi đau mất con!
Tất cả mọi người đều rất đau buồn về sự ngã xuống của Du Đông Thiên, Tần Phương Dương và những người khác; nhưng ngày tháng sau này vẫn còn dài. Ở trong biển lửa, thì người ra đi, ngã xuống thì diễn ra trong nháy mát thôi, không gì là không thể!
Cũng giống như khi đám người vợ chồng Tả Trường Lộ chống lại tộc A Tu La, tình thế chẳng phải là cực kỳ nguy hiểm đấy sao. Nếu không phải hai người Tả Tiểu Đa và Vân Tiêu kịp thời đến cứu, thì hầu như là chết hết. Cho dù nay đã thắng được quân liên minh của năm tộc, nhưng phía trước vẫn còn rất nhiều quan ải khó khăn cần phải vượt qua, không thể lơ là.
“Trong cuộc đấu tranh tranh giành đại lục của các tộc, với chúng ta, hiện nay đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Sau trận chiến này, không chỉ Phượng, Long, Kỳ Lân tam tộc bị tiêu diệt hoàn toàn, chủ của tộc ATu La - Minh Hà lão tổ tổn thương nguyên khí trầm trọng, chiến lực tổng hợp đã bị rớt xuống phía cuối cùng trong chư tộc, cũng không còn uy hiếp gì nữa; còn về bên đại lục Đạo Minh, bọn họ cũng đã xác nhận quy thuận Tinh Hồn, dung nhập Tinh Hồn.”
“Chiến đấu không phải là sở trường của Linh tộc, với lại bản tính của họ cũng không thích để tranh đấu. Nếu như lựa lời khuyên nhủ, có lẽ sẽ có hy vọng làm bọn họ quy thuận như Đạo Minh.”
“Còn lại thì có Vu tộc, Yêu tộc, Tây Phương tộc cùng với Ma tộc.”
Tả Trường Lộ trầm giọng báo cáo tình hình.
“Trận chiến lần này Ma tộc cũng tổn thất không ít. Tổng cộng thiệt hại hơn ba mươi triệu binh lực, nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt, bởi vì Ma tộc chỉ cần có Ma Tổ La Hầu tọa trấn là đủ để gây ra mối đe dọa to lớn cho chúng ta.”
Tả Trường Lộ chậm rãi nói: “Điều quan trọng nhất là sau trận chiến mấy ngày trước, ta có thể cảm nhận rõ ràng được trong tu vi của Ma Tổ La Hầu một dao động kỳ lạ... Rất có thể là trong quá trình chiến đấu hắn đã cảm ngộ ra và mò mẫm được một cảnh giới mới. Nói cách khác, hắn ta đã sắp đột phá, hoặc thậm chí đang trong quá trình đột phá, nếu cảm ứng của ta thành hiện thực...”
Nói đến đây, Tả Trường Lộ thở dài một cái.
Sắc mặt của Ngô Vũ Đình, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú cũng trở nên rất khó nhìn.
Mọi người đều cảm thấy ngạc nhiên trong lòng.
“Có thể là đột phá của Ma Tổ La Hầu là do mấy người chúng ta thúc đẩy tạo nên...” Tả Trường Lộ có chút vô lực giải thích.
Vào thời điểm đó, bốn người họ đã cố gắng hết sức để đối phó với Ma Tổ La Hầu, nên tất nhiên không để ý tới rằng trong trận chiến này, không phải Ma tộc La Hầu đơn phương hành hạ bọn họ, mà là cả bốn người bọn họ cùng dốc toàn lực phản công, và cũng đã tạo ra mối đe dọa lớn cho Ma Tổ La Hầu.
Trải nghiệm cảm giác đứng bên bờ vực sinh tử trong mỗi trận chiến luôn là phương pháp tối cao để củng cố căn cơ, phát huy tiềm năng, tích lũy kinh nghiệm, thậm chí đột phá cảnh giới bây giờ. Cho nên lâm trận đột phá thực sự không phải chuyện hiếm hoi gì với thiên kiêu tu hành. Nhưng không ai ngờ được kẻ mà bọn họ muốn dốc toàn lực, cố giữ chân lại cũng có cảm nhận đã đến cực hạn, làm cho lão đầu tung hoành ngang dọc thời Thượng Cổ không kiêng nể gì này có được cảm ngộ từ trận huyết chiến...
Không ngừng lợi dụng sức ép của bốn người, hết lần này đến lần khác nếm trải nguy cơ đứng giữa sinh tử, rồi cố gắng tạo khả năng đột phá...
Thực ra nghĩ kỹ lại thì mặc dù Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình vừa mới đột phá đến cấp Chuẩn Thánh, nhưng xét về mặt cơ bản thì bọn họ đã ở cùng cảnh giới với Ma Tổ La Hầu rồi; nên đương nhiên công kích toàn lực của họ có thể tạo thành mối đe dọa cho La Hầu.
Còn có Lý Vũ Sinh, Vạn Lý Tú nữa, tổng thực lực của bốn người hợp lại với nhau làm sao yếu hơn Ma Tổ được, bọn họ chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Nhưng mà giới hạn cao nhất của thực lực, từ trước đến nay không phải cực hạn của thực lực khi phát huy!
Về điểm này, bản thân Tả Trường Lộ hiểu rẩt rõ, cảm thấy muốn chửi má nó.
Chúng ta dốc sức liều mạng, nhưng đối phương lại đang lợi dụng sự liều mình của chúng ta!
Kể từ khi bản thân trở thành Ngự Tọa Tuần Thiên đến nay, đây thực sự là lần đầu tiên hắn nếm trải loại cảm giác này, nhưng lại không thể làm gì cả, hoàn toàn không có cách nào làm gián đoạn cảm ngộ của đối phương, chỉ có thể nương theo nhịp bước của đối phương đưa ra để tính toán.
Bởi vì chỉ cần thả lỏng thì một trong bốn người bên hắn có thể sẽ chết ngay lập tức, mà chỉ cần bất kỳ một khâu nào trong quá trình hỗ trợ phối hợp với nhau bị phá thủng, thì ba người còn lại bại càng nhanh hơn, nhất là thế trận lúc đó, tuyệt đối không ai được phép rời khỏi khỏi chiến trường và trốn thoát một mình!
“Cái này không sao, lần sau gặp Ma Tổ thì để ta đối phó hắn. Ta không tin hắn lợi hại không gì cản nổi.”
Tả Tiểu Đa nói.
Câu này vừa nói ra, lập tức có ba đôi mắt nhìn về phía hắn.
Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, Lệ Trường Thiên.
Cha, mẹ và ông ngoại... Một câu nói Tả Tiểu Đa đã đắc tội cả tập thể.
Tả Trường Lộ bực bội: Ý của ngươi là ông đây không bằng ngươi? Lại còn là loại kém xa ngươi... ?
Ngô Vũ Đình cũng có cùng một cảm giác: Cho dù ngươi mạnh hơn bà đây rồi, cũng đừng tuyên bố ra như này chứ? Có phải ngươi không không coi lão nương ra gì nữa rồi đúng không, thật sự là bất hiếu quá luôn!
Còn cả Lệ Trường Thiên đang có cảm giác cực kỳ lạ trong lòng nữa...
Đối phó Ma Tổ...
Ma Tổ để ngươi đối phó...
Ôi đậu xanh rau má…
Mặc dù bây giờ hắn biết “Ma Tổ” mà Tả Tiểu Đa đang nói đến không phải mình, nhưng hắn vẫn cảm thấy trong lòng không thoải mái. Dẫu sao thì nó cũng từng là biệt danh của hắn…
Lão phu mà ngươi cũng đối phó được sao? Tiểu tử ngươi muốn tạo phản đúng không, không biết có hiếu một chút hả?
Lệ Trường Thiên thấy bực bội vô cùng, không kìm được khịt mũi vài cái.