Vương Phi Hồng đứng ôm kiếm, trên mặt lạnh lùng và kiêu ngạo.
Tần Phương Dương lộ ra vẻ mặt tươi cười tràn đầy ấm áp, ánh mắt chỉ có sự kiên cường quyết đoán.
Phía sau là từng hàng bài vị dày chi chít, mắt nhìn không thấy hết, không biết có bao nhiêu...
Bài vị của Vương Lăng Vân được đặt ở đằng sau Vương Phi Hồng.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đứng lặng trước bài vị của Du Đông Thiên, nhìn chằm chằm hồi lâu cái tên trên đó, cuối cùng không nhịn được run rẩy cả người, nước mắt trút xuống như mưa.
“Tiểu Ngư Nhi...” Ngô Vũ đình hô lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy trái tim vỡ vụn.
“Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy... Nhưng chưa từng nghĩ qua sẽ có một ngày người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh như thế này...”
“Ngươi lại ra đây gây chuyện, ném nồi đi... Ngươi là đồ không có lương tâm!”
Nước mắt của Ngô Vũ Đình tuôn ra như suối: “Ngươi cứ buông tay ra đi như thế, ngươi không thấy có lỗi với ai sao?”
Tả Trường Lộ hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để ổn định bản thân, sau đó đỡ vợ mình. Tình cảm của hắn dành cho Du Đông Thiên không ít hơn vợ của hắn tí nào cả.
Lúc này trong lòng hắn cũng khó chịu vô cùng.
Ở một bên, Du Tinh Thần ngồi xếp bằng, nhắm mắt im lặng, nước mắt không ngừng lăn dài rơi xuống.
Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long và những người khác đều quỳ xuống trước bài vị của Tần Phương Dương, mỗi người đều nước mắt chảy đầy trên mặt.
“Thầy... Thầy ơi...”
Sáu người Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long, Dư Mạc Ngôn, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Lý Trường Minh là học sinh của Nhị Trung thành Phượng Hoàng đều quỳ gối dập đầu lạy.
Tế bái người thầy đã truyền kiến thức, nền tảng võ thuật, nhân sinh quan, giá trị sống cho bọn họ và luôn làm tấm gương cho bọn họ noi gương theo.
Từ đầu đến cuối, Tần Phương Dương luôn là ngọn đèn dẫn đường trong cuộc sống của sáu người bọn họ.
Cho tới sau này đỗ vào Tiềm Long, sau lại Tần Phương Dương dạy học ở Thượng Kinh, thậm chí sau này lại đến thành Phượng Hoàng, gồm cả hắn một người một kiếm, độc chiến tam tộc, bảo vệ Thượng Kinh!
“Đều nói trong xã hội mới, lễ quỳ bái lạy không cần lắm... Nhưng một người thầy như này làm sao không đáng để chúng ta quỳ gối tôn thờ! Người thầy đã hết lòng truyền thụ, giảng dạy, thầy Tần là người thầy cả đời của chúng ta. Kiếp này được thầy giảng dạy là phúc ba đời của chúng ta!”
Tả Tiểu Đa bật khóc nước mắt tuôn ra như suối.
Từng sự việc, sự kiện trong quá khứ từ sau khi được chuyển vào lớp võ giả, đều tái hiện lại ngay trước mắt, từng cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trong đáy mắt ánh một cách chi tiết.
Nhất thời lòng đau quặn thắt.
“Nếu như ta có thể giải quyết A Tộc A Tu La sớm hơn, nếu như...”
Trong lòng Tả Tiểu Đa tràn đầy hối hận, vô cùng thống hận quyết định trước đó của mình.
Đám người Lý Thành Long ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn chằm chằm gương mặt Tần Phương Dương trên bức chân dung, nước mắt chảy dài trên mặt, không ai lau đi.
“Thầy yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ bảo vệ bình yên của đại lục!”
Tốp người đầu tiên vào bái tế đều là những người ở giới lãnh đạo như Ngự Tọa, Đế Quân, tứ phương đại soái.
Mọi người nán lại trong đại điện này rất lâu.
Toàn bộ thành Thượng Kinh đều tràn ngập mùi hương của nến hương.
Hầu hết mọi gia đình đều dựng bài vị của mấy người Hữu Lộ Thiên Vương, Tần Phương Dương.
Núi sông vạn dặm đều một màu tang thương, tiếng khóc thương của bá tánh vang tận trời.
Với sự ra đi của một thế hệ Thiên Vương, bách tính đại lục Tinh Hồn đau mất trụ Kinh Thiên.
Sự hy sinh của vố số tướng sĩ đã khiến nhiều gia tộc, vô số gia đình mất đi người trụ cột gia đình.
Toàn bộ đại lục Tinh Hồn đều bị bầu không khí đau buồn và tang thương bao trùm lấy.
Tiền giấy, hương khói vương vãi khắp trời.
Hàng chục triệu bài vị trong Anh Linh Cung đứng sừng sững, tiêu điều không động, giống như một đội quân chỉnh tề, sẵn sàng lên đường chiến đấu.
Giống như, dưới sự lãnh đạo của Hữu Lộ Thiên Vương đang đứng trên mây, chắp tay sau lưng ngự gió ở một thế giới khác và tiếp tục chiến đấu quyết liệt!
Đã không hỏi han đến tất cả những niềm vui và nỗi buồn của đại lục Tinh Hồn của bây giờ nữa…
Tả Trường Lộ và những người khác bước ra khỏi Anh Linh Cung, tâm trạng ai nấy đều vẫn còn rất khó bình ổn, nước mắt thành vệt trên mặt.
Ở quảng trường cực lớn bên ngoài, sớm đã có vô số tướng sĩ, binh lính xếp hàng ngay ngắn, một đường dài tản ra khắp mặt ngoài quảng trường.
Các binh lính nhìn theo đám người Tả Trường Thiên rời khỏi Anh Linh Cung, tất cả mọi người đều hành lễ chỉnh tề, trong mắt tràn đầy sự cung kính nhìn theo một hàng người này.
Đây là lão đạo cấp cao chân chính của Nhân tộc, cũng là hy vọng chống lại các chủng tộc, chủ lực chân chính!
Những người này đã cả vùng trời của toàn bộ thế giới con người, giúp cho Nhân tộc đại lục Tinh Hồn không bị vong quốc diệt tộc!
“Bái kiến Ngự Tọa đại nhân, bái kiến Đế Quân đại nhân!”
Tả Trường Lộ phất phất tay, nhỏ giọng nói: “Đều tiến vào tế bái Thiên Vương và các huynh đệ đi...”
Phất tay xong, bóng dáng cả nhóm đều biến mất.
Mọi người kính cẩn nhìn bọn họ rời đi, sau đó mới xếp thành từng hàng một, nối đuôi nhau đi vào, thành kính bái lạy anh linh các anh hùng liệt sĩ.
Việc thành lập Anh Linh Cung làm cho toàn bộ Thượng Kinh trở nên cung kính trang nghiêm hơn.
Gia tộc Du Thị, toàn bộ gia tộc đều mặc áo đay để tang, tiễn đưa Hữu Lộ Thiên Vương, dọc đường có đám quần chúng tự phát, đông đến hàng trăm ngàn người đi theo. Nếu không phải đã hạ cấm chế ngay lập tức thì có lẽ con số này sẽ càng ngày càng nhiều, bách tính cả thành Thượng Kinh tới đưa tiễn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Đám người Tả Tiểu Đa lần lượt tiến đến trước linh cữu của Thiên Vương Du gia dâng hương.
...
Đến buổi tối.
Một nhóm lãnh đạo cấp cao của Tinh Hồn tập hợp lại với nhau.
Tả Trường Lộ, Ngô Vũ Đình, Cầm Sát, Tứ Lộ Đại Sư, Lệ Trường Thiên, Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm, Lý Thành Long đều đến đây, còn có mấy người Lôi Đạo Nhân của Đạo Minh nữa cũng đều đến đông đủ.
Nhưng chỗ ngồi của họ cách hơi xa.
Năm vị đạo nhân đều có sắc mặt phờ phạc, không còn phong thái tiên phong đạo cốt như xưa nữa, tóc bạc là tóc bạc thực sự, không còn tí trẻ trung gì nữa.