Nói tóm lại, đợi đến lúc Tả Tiểu Đa tới nơi, đừng nói đại chiến đã kết thúc, đến chiến trường cũng đã sắp quét dọn xong rồi.
Vô số thi thể huyết nhục của Ma tộc bị tập trung lại, tạo thành mấy ngàn ngọn núi lớn, sau đó tập trung đốt một lượt.
Những thi thể này bắt buộc phải đốt; sau đại chiến, nếu những thi thể này không được xử lý sạch sẽ, thì sẽ có một đợt ôn dịch vô cùng lớn lan tràn khắp đại lục!
Còn có di thể của chiến sĩ Tinh Hồn, cũng được thiêu.
Nhưng là thiêu từng người một, bọn họ đều có chốn về riêng.
Trong sự lo liệu cẩn thận của những đồng chí còn sống, tro cốt của những chiến sĩ đã khuất được gom lại, đặt cùng một chỗ với di vật được tìm về.
Nhiều thi thể như vậy, đương nhiên không thể mang về hết được.
Nhưng mà, trong số năm triệu hai trăm mười ngàn tướng sĩ đã hy sinh, cuối cùng số người còn thi thể tro cốt không tới hai triệu, còn những người khác, chỉ còn lại một cái tên thôi.
Có rất nhiều người là phải tìm tên từ danh sách binh sĩ trước khi chiến đấu —— Bởi vì đội quân mà bọn họ tham gia, đều biến mất cả rồi.
Từ quan chỉ huy đến tướng sĩ bình thường, không một ai còn sống sót!
Mà những đội quân như vậy không phải số ít, gần như nơi đâu cũng có, dẫu sao thì sáu triệu đại quân, đã chết gần chín mươi phần trăm!
Chiến quả thảm thiết như vậy làm các chiến sĩ Tinh Hồn còn sống sót đau thấu tim gan, ruột gan như đứt thành từng khúc.
Sau khi Tả Trường Lộ tỉnh lại, biết được kết quả chiến đấu như vậy thì đau lòng tới muốn ngất ra.
“Tình hình bên Thượng Kinh thế nào?”
Tả Trường Lộ hỏi.
Sau khi biết tình hình của Thượng Kinh, Tả Trường Lộ im lặng một hồi lâu, cả người hơi run rẩy!
Một ngày!
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi!
Đại lục Tinh Hồn lại có năm mươi triệu tướng sĩ tinh nhuệ chết trận! !
Những tướng sĩ tử nạn này, phần lớn đều là chiến sĩ dày dặn kinh nghiệm đã từng chiến đấu ở Nhật Nguyệt Quan suốt mấy trăm năm!
Mỗi một người bọn họ đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ!
Là những quân tinh nhuệ mà Tinh Hồn phải đánh ác chiến với đại lục Vu Minh ngàn vạn năm, trải qua bao lần khảo nghiệm khắc nghiệt mới bồi dưỡng ra được!
Đánh một trận với kẻ từ ngoài tới lại có năm mươi triệu người chết đi!
Tả Trường Lộ đau lòng che ngực, sắc mặt tái nhợt, qua hồi lâu vẫn nín thở.
“Tạm thời chưa có chiến sự, chúng ta về kinh, chuẩn bị... Tế bái anh linh!”
Tả Trường Lộ nói xong câu đó, thì đi ra ngoài cùng với Ngô Vũ Đình.
Hắn xem tên, vật phẩm và tình hình gia đình trong sổ ghi chép của mỗi một tướng sĩ đã chết trận; nhìn một tên của đám người đã từng sống sờ sờ nhưng nay đã im lặng nằm trong một cái bình nhỏ cỡ bàn tay...
Toàn là đại hán cao tám thước, các huynh đệ, các ngươi cuộn mình ở trong những cái bình này, có trở mình được không?
Tả Trường Lộ chưa nhìn được nổi một phần trăm, thì đã cảm thấy không khống chế nổi cảm xúc rồi.
Nhưng hắn vẫn cố kiên trì, xem từng người một.
” Đều là huynh đệ của ta, bọn họ lên đường rồi, nhưng ta muốn nhìn từng người một.”
Tả Trường Lộ nhìn từng người một, tim như bị đao cắt. Một đám tên quen thuộc làm tâm linh của hắn run rẩy, dường như hắn nghe thấy những chiến sĩ này đang tuyên thệ ở trước mặt hắn: Nguyện theo Ngự Tọa, đánh khắp núi sông! Bảo vệ quên hương ta, bảo vệ tộc ta! Tan xương nát thịt đâu có là gì, chết muôn lần vẫn không từ!
Nhắm mắt lại, còn cảm giác được bọn họ còn đang xung phong ở phía sau lưng hắn.
Còn nghe thấy tiếng rống to đấy kiên quyết củabọn họ: “Giết!”
Nước mắt của Tả Trường Lộ tuôn rơi.
Trong này, có một vài cái tên hắn nhớ rất rõ ràng, những người này, đã đến Nhật Nguyệt Quan từ thời thiếu niên, chiến đấu không ngừng, chém giết mấy ngàn năm, mấy trăm năm, nhưng chưa bao giờ được hưởng thụ sự phồn hoa của nhân thế.
Trong cuộc đời dài đằng đẵng của bọn họ khi so với người bình thường, lại chỉ có chiến đấu!
Trước khi chiến đấu, từng có võ giả cười nói: Sau trận chiến lần này, ta nhất định xin nghỉ phép trở về, phải xem thử sự xa hoa truỵ lạc trong truyền thuyết, xem thủ cách hưởng thụ của thời hiện đại trong truyền thuyết; sống cả một đời mà đến phòng khiêu vũ cũng chưa tới…
Bây giờ, cả đám bọn họ nằm ở trong cái vò nho nho này, đã không còn cơ hội để thấy nữa.
Tận dụng hết thảy, bỏ ra sinh mệnh, bảo vệ thịnh thế, sự an toàn của quê hương, sáng tạo ra thái bình; nhưng mà tới lúc đến bọn họ vẫn không được nhìn thấy thành tựu của chính mình!
“Bất công... Là do ta hà khắc quá...” Tả Trường Lộ ngửa mặt lên trời than thở.
“Các huynh đệ... Nếu có kiếp sau, ta hi vọng... Các ngươi vẫn sẽ là lính của ta! Đến lúc đó, ta sẽ tạo cho các ngươi tất cả phúc lợi… Ta, luyến tiếc các ngươi mà...”
“Các ngươi yên tâm, hậu sự của các ngươi ta xử lý; người nhà của các ngươi ta sẽ bảo vệ!”
“Tuyệt đối không để bọn họ bị bắt nạt!”
“Hãy yên tâm đi đi, kiếp sau gặp lại! Mong rằng kiếp sau, có thể hưởng cảnh thịnh thế cùng các ngươi.”
“Mong kiếp sau của các ngươi, không có ngọn chiến tranh, không có nguy cơ, không có cực khổ, chỉ có thái bình, chỉ có tường hòa.”
“Cả đời này, các ngươi đã mệt mỏi quá rồi... Nghỉ ngơi chút đi, chút đi…”
......
Năm ngày sau.
Ba đội quân đi tiêu diệt tiêu diệt tam tộc Long, Phượng, Kỳ Lân do ba người là Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm, Lý Thành Long dẫn dắt đã quay trở về.
Từ giờ phút này trở đi, tam tộc Long, Phượng, Kỳ Lân hoàn toàn trở thành lịch sử.
Đến tất cả truyền thừa của tam tộc cũng đều bị Tả Tiểu Đa càn quét sạch sẽ.
Mà ở thành Thượng Kinh lúc này đã dựng lên một hòn Bia Kỷ Niệm siêu hùng vĩ.
Đằng sau Bia Kỷ Niệm là một tòa cung điện to lớn còn trang trọng nghiêm túc hơn Hoàng Cung rất nhiều!
Anh Linh Cung.
Thứ được bố trí bên trong là từng bài vị một, những người ở vị trí trung tâm nhất có chân dung, trước mỗi chân dung là bài vị của người đó.
Phân biệt là Hữu Lộ Thiên Vương Du Đông Thiên, Vương Phi Hồng, Tần Phương Dương, Đao Ma... Và những người khác. Họ là những anh hùng đã ngã xuống trong Thanh Thiên kiếp lần này...
Đúng lúc này, cửa lớn của Anh Linh Cung rộng mở, mọi người đến bái tế nối đuôi nhau đi vào.
Đây là quyết định mà tất cả mọi người nhất trí: “Tiêu diệt triệt để tam tộc, tế anh linh của người đã khuất bằng kết cục tan thành mây khói của Thượng Cổ Thần tộc!”
Hôm nay, cuối cùng đã đến ngày này.
Trên bức chân dung, Du Đông Phương chắp hai tay sau lưng, đứng trên mây, mây trắng bay lộng mãnh liệt, tà áo bay phơi phới, không hề nhìn thấy cái vẻ bỡn cợt như đã từng một tí nào, trong ánh mắt chỉ có sự kiêu ngạo cùng với sắc bén.