Chuẩn Đề khẽ mỉm cười, thân thể không di chuyển, nhưng mà đã hóa thành ánh sáng đầy trời, không còn tung tích.
Lúc này Tả Tiểu Đa mới thả lỏng thở ra một hơi, tất cả đều giống như Lý Thành Long đoán trước, cho quà rồi đi.
Ngay tại lúc này, loáng thoáng có cảm ứng truyền đến, hình như có mấy người mỉm cười xuất hiện trước mặt, là mấy người Đa Bảo, Vân Tiêu, Quy Linh..., đồng thời mỉm cười vẫy tay: “Tiểu Đa sư đệ, chúng ta gặp lại ở ngân hà. Đời này Nhân tộc trở thành chúa tể thế giới, chúng ta chờ ngươi vượt khỏi giới hạn đi đến.”
Trên mặt Tả Tiểu Đa lộ ra nụ cười từ đáy lòng: “Nhất định sẽ có ngày gặp lại, chỉ đợi chuyện bên này làm xong, ta sẽ đi tìm các ngươi, còn chưa kịp làm quen với rất nhiều đạo hữu Tiệt giáo, sao lại không tiếc nuối!”
Ba người cười to, nhưng ngay sau đó bóng dáng biến mất từ trong đầu Tả Tiểu Đa.
Một nơi xa xôi, một kiếm khí đột nhiên phóng lên cao, không phải rời đi lặng lẽ, mà là lấy uy thế rung trời, mạnh mẽ xé rách bầu trời rời đi!
Đây cũng là phương thức tạm biệt đặc biệt chuyên thuộc về Thông Thiên Giáo Chủ.
Đảo Bồng Lai và đảo Kim Ngao trên Đông Hải cũng biến mất, chỉ để lại một truyền thuyết huyền ảo về Bồng Lai tiên đảo cho người đời...
Cùng lúc, sóng biển ầm ầm, sóng lớn ngập trời.
Đây cũng là lời chào tạm biệt của Thông Thiên Giáo Chủ dành cho thế giới này, dành cho Tả Tiểu Đa.
Hắn rời đi với một phương thức làm long trời lở đất.
Sau một phút, hào quang bảy màu lóe lên bên Tây Phương giáo, toàn bộ đại lục bị ánh sáng ảnh hưởng cũng bắt đầu rung động, tiếng Phật hiệu ngã Phật từ bi, phổ độ chúng sinh triệt để ghi vào trong lòng mỗi người trên toàn bộ đại lục.
Một luồng ý từ bi, rải rác khắp nơi.
Mà tia sáng bảy màu rực rỡ này chỉ có ở phía phương Tây, nó càng ngày càng cao, càng ngày càng rực rỡ, hồi lâu mới biến mất không thấy gì nữa.
Đám người Tả Trường Lộ đang họp cũng cảm thấy chấn động, lao nhao ra cửa nhìn ngóng, chứng kiến hai cảnh tượng liên tiếp rầm rộ chưa từng có.
Một đám cao thủ đứng đầu, người người đều rung động vì khung cảnh tuyệt vời ở trước mắt, đồng thời tất cả cũng cảm nhận được ý tạm biệt rời đi kia.
“Chắc là Tiệt giáo và Tây Phương giáo đã mang đi cả gốc rễ, đây là hoàn toàn cắt đứt quan hệ với đại lục Tổ Địa...”
Ánh mắt Tả Trường Lộ nghiêm trọng, sắc mặt có chút phức tạp kỳ quái.
Những người còn lại cùng lúc thả lỏng thở ra một hơi, Nhị Thánh Tây Phương để lại áp lực quá lớn cho mọi người, Tây Phương giáo có cao thủ nhiều như mây, người đông thế mạnh, bây giờ đi như vậy, tất cả mọi người đều có cảm giác trừ đi được một đối thủ lớn nhất.
Mà Thông Thiên Giáo Chủ dẫn Tiệt giáo rời đi, lại khiến cho mọi người có cảm giác mất mát.
Suy cho cùng, Tiệt giáo xem như bên đồng minh mà Nhân tộc có thể tin tưởng nhất, ít có xung đột ích lợi, chỉ có thiện ý với nhau.
...
Vu tộc.
Cả Cộng Công Tổ Vu và Đế Giang Tổ Vu đều có sắc mặt phức tạp nhìn chăm chú vào không trung.
“Tiệt giáo đi, Tây Phương giáo cũng đi... Thật là thoải mái.” Trong ngôn ngữ của Cộng Công hiếm khi toát ra một chút ý hâm mộ.
“Trong trời đất, lại yên lặng hơn không ít.” Đế Giang thở dài, không nói được rốt cuộc trong lòng có cảm giác gì.
Thiên Ngô Tổ Vu cười lạnh lùng một tiếng, nói: “Toàn dăm ba kẻ nhát gan thôi, sợ bị Đạo Tổ lại ràng buộc ấy mà... Vì tự do nên chạy trốn mà không để ý bất cứ cái gì đây mà.”
Một âm thanh nhẹ nhàng truyền đến, là Huyền Minh Tổ Vu: “Ha hả, tối thiểu người ta có tư cách sợ hãi, hành động quang minh lỗi lạc, lời ghen tị này của ngươi nhìn như dũng cảm, thực ra bên trong ngay cả tư cách sợ hãi còn không có, sao lại nói ra mà không biết xấu hổ.”
‘Chỉ có Thánh Nhân mới có tư cách sợ, cũng chỉ có Thánh Nhân mới có tư cách theo đuổi tự do... Thiên Ngô huynh ngươi có ghen tị hơn đi nữa... Thì cũng không có ý nghĩa gì...”
Mặt Thiên Ngô đen sì, hắn xoay người lại: “Huyền Minh ngươi nói phấn khởi như vậy, chẳng nhẽ ngươi thăng cấp thành cấp độ Thánh Nhân rồi?”
Huyền Minh Tổ Vu buông tay: “Không có, thế nên ta cũng không nói lời nói ghen tị gì... Không bằng người ta thì không bằng người ta thôi, thừa nhận một chút thì đã làm sao? Không bằng thì không bằng, ngươi ghen tị hai câu thì ngươi vượt qua được người ta được sao? Ha hả...”
“Ta đánh chết ngươi!”
Thiên Ngô Tổ Vu bay thẳng lên nhào tới, Huyền Minh Tổ Vu không cam lòng yếu thế, phản kích mãnh liệt, hai Đại Tổ Vu đánh nhau, trong nháy mắt trở nên long trời lở đất, khung cảnh hoàng tàn khắp nơi.
Rầm rầm rầm...
Đầu của Đế Giang và Cộng Công đau sắp nứt ra.
Bây giờ Vu tộc đã là loạn trong giặc ngoài, ngăn cách và chia rẽ ngày càng nhiều, thế mà vẫn còn có hai người chuyên môn nói xấu người một nhà.
Khiến cho tình thế càng làm cho người ta nhức đầu thêm.
Không sai, không nhìn lầm, là hai người!
Trước khi thoát ra, mọi người không hề nghĩ tới, phía ngoài lại còn có một người có mồm mép ngang ngửa với Huyền Minh Tổ Vu!
Dẫu sao thì tất cả mọi người cho rằng... Cái miệng này của Huyền Minh, đã là hiếm thấy trăm triệu năm có một!
Nói câu nào đâm vào tim câu đó.
Lúc chống lại kẻ địch, vẫn còn chưa cảm thấy miệng hắn sắc bén đến cỡ nào, càng không nhìn thấy tài nói năng của hắn giỏi như vậy.
Nhưng mà khi chống lại người một nhà, cái miệng kia quả thật là được mở ra xiềng xích!
Mà có thế nào thì bảy vị Tổ Vu cũng không nghĩ tới, lần này sau khi thoát vây ra ngoài... Phát hiện phía ngoài còn có một kẻ khác!
Không chỉ là oán trời oán đất oán không khí giống Huyền Minh Tổ Vu, còn không sợ đánh không sợ mắng nữa, mà điều quan trọng nhất là... Tên kia lại còn là người thừa kế dòng chính trực tiếp của Huyền Minh Tổ Vu!
Điều này làm cho Đế Giang và bảy vị Tổ Vu suýt nữa rơi con mắt ra ngoài.
Mỗi thời điểm có hội nghị, mở mắt ra nhìn đi, thật là cảnh đẹp ý vui.
Cả người Huyền Minh Tổ Vu mặc quần áo trắng hơn tuyết, vẻ mặt thanh lãnh, cách người nghìn dặm, thật sự là lạnh lẽo như tuyết, một mình cô độc, nhìn qua thì là người ít nói kiệm lời!
Cả người Băng Minh Đại Vu mặc áo trắng hơn sương tuyết! Khuôn mặt đầy vẻ cao ngạo, đứng hơi gần đó đều sẽ cảm giác được lạnh lẽo đến mức hoảng sợ; thật sự như là đóng băng trời đất, khí lạnh tuôn trào, nhìn thế nào cũng là người tích chữ như vàng!