“Con bà nó cái này thì gọi là gì chứ...”
Ngay lúc hắn vừa tu luyện vừa than phiền thì bỗng biên cảm nhận được gì đó.
La Hầu nhíu mày, ngước đầu lên nhìn...
Chỉ thấy không gian phía trước hắn, đột nhiên xuất hiện một chút dập dờn như là gợn sóng vậy.
Cảm tưởng nó cứ như là một cái hồ nước phẳng lặng hơn nghìn vạn năm, bất chợt có một cơn gió nhẹ được thổi tới, nhẹ tới mức không phát hiện được.
“Vù!”
Thí Thần Thương cảm giác được một uy hiếp khó hiểu đang đến gần, lập tức bay đến bên người Ma Tổ, cả người vẫn cứ run nhè nhẹ, cũng không biết người tới là ai, mà đến cả Ma Tổ cũng không thể mang lại cảm giác an toàn cho Thí Thần Thương!
Ma Tổ La Hầu nhíu mày: “Là ngươi? !”
Gợn sóng đó dần dần khuếch rộng ra, trong chốc lát, mắt thấy một thanh niên mặt đầy ý cười, chậm rãi bước ra từ bên trong.
Người đến thần thái sáng láng, tuấn tú cởi mở, trong từng cử động đều có sự phiêu dật tiêu sái, thong dong tự nhiên nói không hết được, mỗi một hành động cử chỉ, đều chứa đựng vô vàn ý nhị một cách tự nhiên. Nếu như có người tu luyện ở đây, chỉ nhìn cử chỉ hành động của hắn thôi, bước chân mở khép, sợ rằng có thể ngay lập tức tiến vào ngộ đạo...
Thật sự là mỗi hành vi cử chỉ đều như đi kèm với đại đạo vậy!
Từng lời nói hành động, đều giống như trộn lẫn với sự xoay chuyển tự nhiên của vũ trụ sao trời.
Trong mắt của hắn dường như là bầu trời sao, trong tay của hắn lại như là vũ trụ.
Mặc dù hắn đứng ở đây, nhưng lại mang cho người khác một cảm giác vi diệu rằng hắn hoàn toàn không ở nơi này, hoặc là căn bản không tồn tại.
Nhưng cho dù có tồn tại hay không, thì khắp cả trời đất này, nơi nào cũng đều là hắn, không nơi nào là không có.
Cảm giác này rất huyền diệu, nhưng cũng rất chân thật, thật sự không giả!
Thanh niên thản nhiên cười, con ngươi trong suốt nhìn vào La Hầu, cười nói: “Đạo hữu, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ.”
La Hầu cười lạnh nói: “Ăn được, uống được, còn tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái đó... Tất nhiên là vẫn khỏe rồi. Dẫu sao cũng tốt hơn kẻ bị chia năm xẻ bảy như ngươi nhiều.”
Thanh niên thoải mái cười: “Kiếp này muốn vượt ra khỏi tinh không vũ trụ... Nhưng không đủ năng lực, còn có thể nói gì được đây.”
La Hầu chế giễu nói: “Làm người chết mấy trăm nghìn năm, cảm giác như thế nào?”
Thanh niên chắp tay đi vài bước, ánh mắt trong suốt sáng ngời, nhìn cảnh tượng xung quanh, nhẹ nhàng nói: “Chỉ là một giấc mộng, có vậy thôi.”
La Hầu trợn trắng mắt: “Xem ra giấc mơ này rất đẹp nhỉ, ha ha, vậy ngươi cứ tiếp tục mơ đi, yên tâm, sẽ không có ai giành với ngươi đâu. Những đồ đệ kia của ngươi, dù là đã thu nhận vào môn hạ, hay chỉ có mỗi cái danh thì cũng đều không ở đây nữa rồi.”
Thanh niên mỉm cười: “La Hầu, trước kia miệng lưỡi ngươi cũng không sắc bén như vậy.”
La Hầu nghe lời này, không khỏi hơi ngẩn người.
Quả thực, trước kia bản thân đúng là không phải như vậy.
Nhưng lần này sau khi ra ngoài một lần nữa, hình như đến thói quen nói chuyện cũng thay đổi rất nhiều...
Là học theo ai nhỉ?
Không thể nào là Ma tộc... Không thể nào là Yêu tộc... Vu tộc cũng không thể nào...
Ma Tổ La Hầu nghĩ cả nửa ngày, hoảng sợ phát hiện bản thân lại là học theo Nhân tộc!
Cách nói chuyện của Nhân tộc đều lợi hại đến vậy sao... Trong vô thức, bản thân cũng bị ảnh hưởng luôn rồi?
“Miệng lưỡi sắc bén cũng được, im lặng kiệm lời cũng tốt, cũng đều không nhọc Đạo Tổ lão nhân gia ngươi phải lo lắng, lẽ nào bây giờ Đạo Tổ lo lắng, chỉ có mấy việc nhỏ nhặt không đáng nhắc tới này thôi sao?” La hầu cười lạnh một tiếng.
Mặc dù không bằng lòng thừa nhận bản thân bị Nhân tộc ảnh hưởng, nhưng hắn không thể không thừa nhận, cách nói chuyện này một khi mang ra cà khịa người khác thì quả thật cũng rất thích đó...
Vô cùng sảng khoái.
Đặc biệt là khi cà khịa cái tên trước mặt này.
Suy nghĩ cực kỳ thông suốt...
Thanh niên khẽ mỉm cười, vẻ mặt vẫn luôn không thay đổi, rồi bất chợt phất tay. Nơi Ma Tổ bế quan bỗng nhiên biến thành một nơi có cảnh non sông nước biếc, trăm hoa như gấm, cỏ xanh tựa thảm, ngoằn ngoèo bí hiểm, vô cùng tao nhã tĩnh mịch..
Trước mặt hai người, đột nhiên xuất hiện một cái hồ nhỏ.
Nước hồ mênh mông, liếc mắt là có thể nhìn thấy được đáy, trong suốt tột đỉnh.
Từ một nơi bế quan cái gì cũng không có, toàn bộ đều là hoang vắng lạnh lẽo, bỗng chốc hóa thành thế ngoại đào viên.
“Phong cách vừa rồi lộ đầy vẻ hoang vu, sinh sống lâu dài ở đó khó tránh sẽ sinh ra lệ khí, quả thật không phải là một nơi tốt để bàn chuyện.”
Thanh niên nhẹ nhàng nói: “Ngươi thấy sao? Có phải cảnh sắc bây giờ làm cho tâm trạng người ta thấy vui vẻ hơn cảnh sắc ban nãy một chút không?”
Ma Tổ La Hầu trợn trắng mắt: “Không cảm thấy gì hết, ta đây kể từ khi được sinh ra trong trời đất này, chưa bao giờ biết khí chất nho nhã là cái gì!”
Thanh niên khẽ cười: “Nếu như ngươi có khí chất nho nhã, thì đã không phải là Ma Tổ rồi.”
La Hầu chắp tay nhìn trời, tỏ ra kiêu ngạo không nói gì.
Phía dưới người của thanh niên lặng lẽ xuất hiện một chiếc ghế thoải mái, hắn ngồi xuống một cách tự nhiên, vô cùng khoan thai nói: “Năm đó khi Hỗn Độn chưa mở, trong Hỗn Độn vô tận, có hai sinh linh duy nhất, một là ngươi, một là ta, một thiện một ác. Là hai thái cực xuất hiện trong vũ trụ mênh mông, ta là thiện, còn ngươi là ác, nói ra thì... Hai người chúng ta có gốc gác cũng gần nhỉ.”
“Toẹt!”
Ma Tổ La Hầu thấy ghê tởm tột cùng bèn phun một ngụm nước bọt: “Bớt tự dát vàng lên mặt đi, ta là ác, chưa bao giờ có lương thiện, về điểm này thì ta nhận. Nhưng mà Hồng Quân ngươi từ khi nào bắt đầu tự xưng bản thân là thiện nhân đầu tiên trong thiên địa chứ?”
“Vả lại, ta cũng chẳng phải là anh em song sinh của ngươi!”
Nói đến đây, vẻ mặt của hắn tràn đầy chán ghét nói: “Ngươi cứ nói thẳng đi, đến chỗ ta có chuyện gì. Ta không rảnh hơi ngồi đây tán dóc với ngươi, càng không có hứng thú can thiệp vào chuyện liên quan đến ngươi.”
“Sảng khoái xíu đi!”
Thanh niên nhẹ nhàng nói: “Lẽ nào ngươi không biết vì sao ta lại tới đây thật ư?”
La Hầu nói: “Vì sao ngươi đến, tất nhiên là ta hiểu rõ. Nhưng nếu ngươi muốn khiến cho La Hầu ta cúi đầu nghe lệnh, vậy thì tuyệt đối không thể nào!”