“Cha mẹ con trai con gái vợ cháu nội cháu ngoại chắt chít… đều phải vùi thây nơi Nhật Nguyệt Quan đó, sống một thân một mình hai nghìn năm! Cô đơn đủ rồi, cô đơn quá lâu rồi!”
“Mẹ nó, ông đây khổ sở, ai biết thay! Chỉ có người đồng cảm với ông đây, ủng hộ ông đây, chịu chết vì đạo cùng ông đây!
“Trơ trọi lẻ loi đi viếng mộ! Ông đây nên là người nằm trong đó, được tôn thờ kia!”
“Sống con mẹ nó đủ rồi! Chán sống lắm rồi!”
“Giờ đây, phần lớn các huynh đệ đều đã đi cả rồi… Mẹ nó chẳng nhẽ còn muốn ông đây bị tra tấn tới khi xuống dưới đó à!”
“Giết!”
“Xông lên trước giết hết!”
“Quan tâm châm con mẹ gì châm ngòi nữa! m mưu cái gì nữa!”
“Liều chết với bọn Vu Yêu thôi!”
So với Nhân loại và Vu tộc mà nói, Yêu tộc trái lại là kẻ tỉnh táo nhất, thậm chí còn cảm thấy kinh ngạc không thôi, không rét mà run!
Mắt thấy toàn bộ Nhân tộc và Vu tộc đều đã phát điên tập thể, từng kẻ đều liều mạng xông lên, động một tí là tự bạo, lôi kéo kẻ địch quanh mình thăng thiên cùng. Tất cả Yêu tộc đều cảm thấy chấn động, kinh hách, kinh dị!
Bọn họ cảm nhận một cách rõ ràng, bây giờ hai tộc này cứ như bị điên, mục đích bọn họ liều mạng xông lên như thế thậm chí không phải vì giết người mà là vì được chết!
Không chỉ dừng lại ở việc chịu chết, chỉ đơn thuần muốn để mình nhanh chóng chết đi!
Có thể kéo kẻ địch đồng quy vu tận cùng thì càng tốt, càng ý nghĩa hơn!
Nếu không thể cũng chẳng sao!
Hai phe Nhân - Vu cười gằn, gào thét, tru tréo, công kích lẫn nhau, dùng tốc độ nhanh nhất, dùng lực lượng lớn nhất…
Ầm ầm va đụng vào nhau, tự bạo!
Đánh từ từ về sau, toàn bộ chiến trường gần như khắp nơi đều là mấy vụ nổ, thời thời khắc khắc toàn là bạo tạc, mỗi một hơi thở đều có hơn mười người chiến lực không tầm thường tự bạo!
Chiến trường thảm khốc đến tận cùng, khắp nơi tràn ngập tiếng vọng tử vong, dây cung vẫn luôn bị kéo căng ròng rã trăm nghìn năm trong lòng mỗi người cuối cùng cũng đứt!
Nhất là… huynh đệ chết, đồng bào chết, liên tục ngã xuống…
Trong mắt mọi người, ngoại trừ máu tươi cũng chẳng còn thứ gì khác tồn tại!
Đây là điểm giống nhau trên chiến trường, một loại quán tính.
Khi thời gian diễn ra chiến tranh kéo dài đến một mức nhất định, binh sĩ thân trên chiến trường, cả đám đều sẽ biến thành tâm trí bất thường, trong lòng tất cả bọn họ không thể nghĩ về thứ gì khác được nữa, họ chỉ nghĩ được duy nhất một điều chính là hủy diệt!
Hủy diệt kẻ địch, hoặc là hủy diệt chính mình.
Tâm trạng tiêu cực càng về lâu về dài thì sẽ biến thành mệt mỏi, đến một giới hạn, thời điểm nào đó, chỉ có cực đoan!
Vu Minh và chiến sĩ Tinh Hồn có thể lâm vào tình trạng chém giết liên tục không ngừng này mà có thể kiên trì được thời gian lâu đến thế, bản thân điều đó đã là một kỳ tích!
Nhưng kỳ tích như thế cuối cùng cũng đi đến thời khắc dây cung căng đứt!
Đứng trên đài cao, Lý Thành Long cuối cùng cũng được thở phào một hơi lại không nhịn được bỗng đứng bật dậy.
Sắc mặt của hắn trở nên khó coi vô cùng.
Bởi vì hắn biết…
Giới hạn của nhân tính, đã đến rồi!
Trong tình huống như thế, trong bầu không khí như vậy, dù là nhân loại trong tình trạng sắp chết, trước một khắc còn thừa lại một hơi thở đều sẽ bùng nổ chiến lực trước nay chưa từng có!
Đây chính là giới hạn và sự bền bỉ của nhân loại!
Thường hay nghe nói con người vào những lúc ngàn cân treo sợi tóc, một người bình thường tự mình có thể nhấc được một chiếc xe hơi nhỏ nặng mấy tấn, cũng có người phá kỷ lục tốc độ vô địch thế giới chạy đến dưới lầu đỡ được đứa trẻ rơi từ trên lầu xuống…
Những việc này, đặt vào thời đại Mạt Pháp hoàn toàn không thể nào giải thích chu toàn được.
Nhưng trong thời đại Cao Võ thì lại là một câu nói.
Đó chính là, kích thích mãnh liệt, làm đứt sợi dây cung đang căng ra trong lòng người nọ.
Khiến hắn làm được việc đó trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn mà bình thường bản thân tuyệt đối không thể nào làm được, cho dù mệt chết một vạn lần cũng không thể làm được!
Và như thế, được dân chúng gọi là… kỳ tích.
Cũng như thế, người sáng tạo nên kỳ tích, cả cuộc đời họ, chín mươi chín phần trăm sẽ không có cơ hội thứ hai làm được chuyện giống như thế lần nữa.
Quá nhiều kỳ tích, nhưng đã lặp lại kỳ tích thì khó mà được xưng tụng là kỳ tích lần nữa!
Bây giờ, hiện tượng này, tình huống này, xuất hiện thường xuyên trên chiến trường, càng không phải là chuyện tốt!
Bởi vì những chiến sĩ này, mỗi người đều sớm đã đi đến bước đường trở thành “cây đèn cạn dầu”.
Nếu nghỉ ngơi lấy sức cho tốt, bọn họ còn có thể khôi phục trở lại, thậm chí là kiểm soát được tình hình trước mắt, cũng chính là cái gọi “sinh tử ma luyện”, tìm được điểm đột phá. Nhưng nếu lâm vào tình trạng này về lâu về dài mà không quan tâm thì chỉ có hủy diệt, cũng chỉ có đường chết!
Bởi vì bị bao trùm bên trong bầu không khí xung quanh như thế thời gian dài khiến chính hắn cũng sinh ra suy nghĩ không muốn sống nữa, cứ tiếp diễn không dừng, liên tục tiếp diễn cuộc chạy đua tử vong, sẽ không còn ý nghĩ sống sót nữa!
Lý Thành Long hiểu đầu đuôi tình huống thế này, càng hiểu hậu quả đáng sợ của nó.
Nhưng thứ bây giờ hắn đối mặt, mới là trải nghiệm chính xác của hắn. Tình huống thế này xuất hiện, với bầu không khí trước mắt, đúng là… không có cách giải quyết nào!
Trên thế giới này, phần lớn vấn đề đều có thể giải quyết thông qua đủ loại đường tắt, các loại cách thức. Nhưng vẫn sẽ có một vài vấn đề, dù có là trí giả, dù có là thánh nhân cũng không thể giải quyết được!
Vì thế, Lý Thành Long hạ lệnh lập tức thu binh, tình nguyện từ bỏ thắng lợi ở ngay phía trước, phải cố gắng hết sức cứu vãn sinh mạng của tướng sĩ!
Toàn bộ chiến trường, quân đội đại lục Tinh Hồn được lệnh lui quân về, tạo thành tiếng vang vọng như núi kêu biển gầm.
Ban đầu mệnh lệnh như núi, quân lệnh nói là làm, nhưng rơi vào tai mấy trăm vạn chiến sĩ đang rơi vào trạng thái kỳ quái kia, tất cả đều thờ ơ, chỉ vì bọn họ không nghe thấy!
Lúc này trong mắt trong lòng trong tai bọn họ chỉ có kẻ địch, chỉ toàn là hủy diệt, chỉ có giết chóc, chỉ có cảnh chết chóc!
Hiện giờ bọn họ đã không còn được xem như nhân loại nữa mà là lệ quỷ mang theo chấp niệm!