Còn chưa tính tới Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, nhất định phải có một người ở lại đài cao bảo vệ Lý Thành Long khỏi ám sát.
Tình hình hiện giờ khiến Lý Thành Long vô cùng khó chịu, nhưng không thể không thực hiện biện pháp quá bị động thế này được.
Chỉ vì, nếu có thể thuận lợi bắt được người thần bí phía sau màn kia, không mong có thể khiến trận đại chiến dừng lại, nhưng ít nhất là chậm lại!
Bây giờ bất ngờ bắt được một Minh Hà lão tổ, nhưng Minh Hà lão tổ chắc chắn không thể là kẻ thần bí kia được. Minh Hà lão tổ tất nhiên có thực lực có thể liên tục ám sát cấp cao tam tộc, nhưng lại không có cái gan đó!
Hơn nữa còn chạy trốn…
Như vậy, kẻ thần bí kia rốt cuộc là ai, làm thế nào để bắt được?
Đây chính là điều quan trọng nhất trước mắt, nhưng lại là chuyện quá sức khó khăn!
“Vậy mà lại để Minh Hà lão tổ lại đến ám sát ta, đúng là quá xem thường ta mà!”
Đáy lòng Lý Thành Long cảm thấy mình bị khinh bỉ, bị miệt thị, thậm chí là bị coi thường.
“Ta đường đường là cao thủ tuyệt thế, quân sư hàng đầu…”
“Nhưng vì sao suýt chút nữa ta không tránh được chứ… chuyện này càng con mẹ nó tổn thương lòng tự trọng…”
Lý Thành Long nghĩ tới đây thì càng cảm thấy đau trứng.
Dù sao, dựa trên thực lực Lý Thành Long mà nói, dù là Minh Hà ở thời kỳ toàn thịnh thì chưa chắc đã là đối thủ của Lý Thành Long hiện giờ. Nhưng tình huống vừa rồi, mạnh yếu ra sao lại trái ngược hoàn toàn so với dự đoán, mà càng kỳ quái hơn chính là…
Minh Hà lão tổ không biết dùng cách gì lại có thể hoàn toàn che giấu bản thân khỏi cảm giác của tất cả mọi người. Thực lực đó, so với suy đoán của mọi người về Minh Hà lão tổ ít nhất phải mạnh gấp đôi, hơn nữa còn có thủ đoạn mà tất cả mọi người không biết không hiểu rõ kia!
Việc này cũng dẫn đến, nếu như trên đài cao chỉ có mỗi mình Lý Thành Long, không chỉ có khả năng để hắn được lợi mà là vô cùng vô cùng vô cùng có khả năng để hắn được lợi.
“Minh Hà chắc chắn đã mượn bảo bối hoặc là dùng thủ đoạn quỷ quái gì đó để gia tăng thực lực. Nếu không hắn tuyệt đối không thể mạnh lên nhanh thế được, việc này không hợp lý.” Lý Thành Long trầm ngâm suy nghĩ.
“Nhưng có thể có thủ đoạn… khiến loại cường giả như Minh Hà có thể mạnh lên như thế trong nháy mắt… Nhìn đi nhìn lại trên trời dưới đất cũng chỉ có mỗi vị này.” Phóng mắt nhìn ra chiến trường đang giằng co khắp bốn phương tám hướng, Lý Thành Long vô thức thở dài.
Chiến tuyến thật sự kéo quá dài.
Ở vị trí tít ngoài rìa kia, nơi thần trí của mình không thể chạm đến.
Đập vào mắt là đầy rẫy Huyết Nhục Ma Bàn khổng lồ.
Có vài nơi, Nhân tộc Tinh Hồn phe bên này chiếm được ưu thế tuyệt đối, nhưng cũng có vài khu vực lại lâm vào thế hạ phong toàn diện, thậm chí có ít chỗ toàn quân bị diệt, có nguy cơ sắp lật đổ.
Đối mặt với tình trạng như thế, trong tình huống không gây ảnh hưởng đến nơi khác, chỉ có thể liên tục điều quân đội sang để chắn lỗ hổng!
Mà tất cả quân đội được điều đến cơ bản nắm chắc kết quả phải chết!
Có nhiều nơi giằng co bất phân thắng bại, có nhiều nơi chiếm ưu thế tuyệt đối tàn sát giết chóc kẻ địch, nhưng cũng có nhiều nơi chỉ có thể liên tục thêm quân, kéo dài thời gian…
Nhân tộc Tinh Hồn trước mắt tất nhiên có không ít cao thủ đỉnh cấp, nhưng muốn phân bổ đều trên chiến trường rộng lớn như thế, chiến tuyến dài như vậy thì tuyệt đối không thể, chênh lệch quá nhiều!
Tất cả thành viên đại đội Không Đủ đều theo bước Tả Tiểu Đa trở thành đội viên đội cứu hỏa, mới vừa ổn định thế cục bên này, chèn ép kẻ địch lui quân xong thì phải lập tức xé rách không gian chạy tới chiến trường kế tiếp gấp rút chi viện.
Thời gian dần trôi, cảm giác mệt mỏi âm thầm sinh sôi.
Nhưng trừ cái đó ra thì chẳng còn biện pháp nào tốt hơn.
Theo chiến sự tiếp tục thời gian càng ngày càng dài, tác phong chỉ huy tỉnh táo lãnh khóc tới cực hạn, tinh diệu kỳ ảo đến cực điểm của Lý Thành Long dần hiện ra tác dụng, càng lúc càng lớn.
Lý Thành Long thật sự có thể chỉ huy liên tục không ngủ không nghỉ, dùng mỗi một tấc sắt thép biến thành lưỡi đao sắc bén!
Chỉ cần ước chừng ở mỗi điểm, Lý Thành Long đều dùng sự hi sinh nhỏ nhất để đổi lấy thắng lợi lớn nhất!
Việc này trong ghi chép lịch sử quân sự có thể nói là một kỳ tích!
Cũng chính là thành tựu của vị Tinh Hồn Quân Thần Lý Thành Long trong chuỗi truyền kỳ được viết lần đầu tiên, thần thoại bắt đầu!
Tình hình chiến đấu từ lúc mới bắt đầu, Nhân tộc Tinh Hồn bị đánh toàn diện, tiếp tục đến ngày thứ mười hai thì tách ra trở thành thế lực ngang bằng!
Dần dà sau đó, tranh giành từng tấc từng phân, dần thay đổi từ những chỗ rất nhỏ biến thành một chút ưu thế, rồi lại biến thành chiếm được chút xíu thế thượng phong…
Cho đến lúc này đây, xem như cuối cùng Lý Thành Long mới được thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Dựa theo phỏng đoán của hắn, nếu như tất cả mọi người không lùi lại, cứ tiếp tục đánh như thế thì nhiều nhất khoảng hai ngày, Nhân loại Tinh Hồn có thể chiếm thế thượng phong hoàn toàn, hơn nữa có thể có ưu thế áp đảo khiến tình hình chiến đấu đi đến hồi không thể khoan nhượng.
Tình hình chiến đấu thế này khiến Lý Thành Long cảm thấy hơi vui mừng.
Suốt mấy ngày nay, số lần Lý Thành Long bị ám sát đã đạt tới bảy lần!
Mặc dù lần nào cũng hữu kinh vô hiểm, nhưng lại làm Tả Tiểu Niệm mệt đến choáng đầu, đúng là không bao giờ và không thể nào phân tâm, không dám phân thân.
Còn về chiến trường… sinh tử chém giết càng… không dừng lại được!
Tình hình chiến sự vô cùng khốc liệt, đã vượt khỏi tình huống mà ngôn ngữ có thể miêu tả hình dung được.
Ngay từ lúc bắt đầu, mọi người còn có chỗ nhường nhịn khắc chế, tuy là sinh tử có số nhưng vẫn do dự khi giơ tay chém xuống, sinh tồn bại vong. Nhưng càng về sau, đôi bên đều đánh đến đỏ mắt, bắt đầu dùng bất cứ thủ đoạn nào, lấy mục tiêu hủy diệt đối phương làm ưu tiên hàng đầu!
“Bây giờ còn quan tâm tới châm ngòi hay không châm ngòi gì nữa!”
“Chẳng lẽ không châm ngòi thì có thể cùng nhau tồn tại hay sao?”
“Sớm muộn gì cũng là ngươi chết ta sống!”
“Dưới vòm trời xanh, chỉ chứa một bộ tộc!”
“Không phải ngươi chết thì chính là ta vong!”
“Châm ngòi cái gì, gian kế cái gì, âm mưu cái gì!”
“Tới đánh một trận cho hả lòng!”
“Xem như không có chuyện châm ngòi thế này, ông đây cũng không muốn ở lại Nhật Nguyệt Quan trấn thủ một vạn năm nữa đâu! Dù là ở lại trấn thủ một năm… hay nửa năm, ông đây cũng không thèm!”