Át chủ bài hộ thân bảo mệnh của hắn vừa dùng ngay trên đài cao.
Bây giờ lại phải đối mặt với Tả Tiểu Đa, còn hứng trọn một cú nện trời giáng, đương nhiên đến sức lực chạy trốn còn không có, chỉ có thể khoanh tay chịu chết.
Trong lòng hắn đau khổ vô cùng, đã xé rách không gian rồi, kết quả thế nào lại gặp phải cây chùy không thèm nói đạo lý này, bị đập cho một phát…
“Tóm được ngươi rồi!”
Lòng tham chiến của Tả Tiểu Đa lại nổi dậy, lập tức cướp lấy A Tỳ kiếm trong tay Minh Hà, đồng thời giáng thêm một chùy nghe cái đùng nữa. Đối mặt với đại năng đẳng cấp Thái Cổ Hồng Hoang thế này, đánh gần chết là chưa đủ, đánh chết hẳn luôn mới là tốt nhất!
Nhưng đúng vào lúc này… không gian đột nhiên dao động, thân thể đã nát bét của Minh Hà lão tổ đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Tả Tiểu Đa tức giận liên tục vung song chùy, cường thế chấn động không gian!
Tất cả võ giả xung quanh trong phạm vi trặm dặm, bất kể Vu tộc hay Yêu tộc đều hóa thành bột mịn!
Trong hư không truyền đến tiếng rên đau đớn mơ hồ, rồi lại chậm rãi biến mất trong từng đợt không gian chấn động.
“Ngươi ra đây, ta muốn nói chuyện với ngươi!” Tả Tiểu Đa hét to.
Đối diện chỉ là bầu không khí lặng yên không tiếng động.
Tả Tiểu Đa không can tâm, điên cuồng đập thêm mấy phát nữa, cuối cùng chẳng mang đến hiệu quả gì.
Nhìn thấy bên phía đài cao đã khôi phục như ban đầu, Tả Tiểu Đa dứt khoát xoay người đi, vọt về phía Côn Bằng yêu sư đang rút về, điên cuồng tàn sát cả ba ngàn dặm dọc đường bay!
Nguy hiểm trên đài cao đã giải quyết, đối phương tuyệt đối không thể quay lại được. Hôm nay không thành công giết chết được Minh Hà, vậy không bằng giết chết Côn Bằng. Nghe nói Côn Bằng thuộc phái chủ chiến cường ngạnh của Yêu tộc, xử lý được hắn, nói không chừng sau này còn có đường thương thảo tốt hơn…
Côn Bằng yêu sư vừa mới hồi phục lại một chút, thở dốc được hai hơi thì cái gã cường ngạnh này lại dẫn theo đại đội định xài chiêu hồi mã thương, xông về hướng cũ!
“Xông lên cùng bản tọa lần nữa!”
Côn Bằng hét to, dẫn đội vọt trở về.
Sau đó… đã trông thấy Tả Tiểu Đa đuổi tới còn nhanh hơn chiêu hồi mã thương bất ngờ của mình…
“Má!”
“Rút lui cho ta!”
Mông quắn cả lại, ra roi thúc ngựa chạy thẳng.
Quân đội Yêu tộc xung quanh vừa mới nghe thấy lệnh tấn công của Côn Bằng, người vừa xoay qua tính phi nước đại, kết quả vừa quay người lại nhận được tiếp lệnh rút lui…
Trong phút chốc, không ít Yêu tộc người xoay hai vòng quá nhanh, đầu óc choáng váng mụ mị.
Nếu không nhờ có thực lực cường đại, phàm là những kẻ hơi lớn tuổi, eo xoay mạnh hai lần có lẽ sắp tới công chuyện đến nơi…
Côn Bằng yêu sư liều mạng bỏ chạy!
Ngay cả đầu cũng chẳng dám quay lại.
Chỉ sau khi tự mình lĩnh giáo hai cú nện kia mới biết được hai cây chùy đó có uy lực lớn bao nhiêu, khủng bố đến cỡ nào!
Không chỉ là kẻ vô địch trong nhóm cùng giai mà còn là cái loại vô địch bất khả chiến bại kia!
Huống chi bây giờ Côn Bằng thấp hơn Tả Tiểu Đa nửa giai, càng không phải là đối thủ của hắn.
Chỉ giao thủ một lần thôi là đã quá dủ rồi.
Côn Bằng yêu sư thề cả đời này tuyệt đối sẽ không giao thủ lần thứ hai với Tả Tiểu Đa. Bởi vì đó rõ ràng chẳng khác gì cầm cái mạng nhỏ của mình bón cho người ta ăn hết.
Hai thanh chùy chia, quá nặng!
Quá cứng!
Mà còn biến lớn biến nhỏ được, biến hóa vô tận luôn…
Quá huy hiểm!
Trên bầu trời, Đại Nhật Chân Hỏa đang cháy hừng hực.
Hai vị Thái tử Yêu tộc nhìn thấy phía bên này đã bại lui, vội vàng vọt đến chi viện nhanh như chớp. Trên không trung, càng bay đến gần càng nhìn thấy rõ tình hình phía bên này…
Vừa nhìn thấy đã trợn tròn mắt!
Ôi má đó là Tả Tiểu Đa!
Hai “đại thái dương” lập tức quay đầu bỏ chạy!
Đáng tiếc đã trễ, bọn hắn đâu có tốc độ như Côn Bằng người ta đâu!
“Tới rồi còn muốn đi đâu chứ!”
Một thanh chùy to lớn bay vụt khỏi tay, uy năng cường hoành lập tức xé rách không gian đuổi theo.
Phụt!
Một “thái dương” bốc lên khói đặc cuồn cuộn, như thể máy may chiến đấu bị người ta bắn trúng động cơ, kéo theo cái đuôi thật dài, xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống…
Lập tức vang lên tiếng gào rú chấn động vòm trời, kéo dài không dứt…
Một thanh Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy vừa nhắm trúng mục tiêu bay trở về, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một quả hồ lô to như một tòa thành. Giọng nói Tả Tiểu Đa vang lên như sấm: “Côn Bằng, ta kêu ngươi một tiếng ngươi dám trả lời không?”
Côn Bằng yêu sư đang bỏ chạy vèo một cái chui thẳng vào lòng đất không hó hé tiếng nào, thậm chí nghĩ thầm trong lòng thôi cũng không dám nghĩ.
Trả lời?
Trả lời ông nội ngươi!
Tưởng ông đây ngu à?
Ầm ầm ầm…
Ở nơi khác.
Tả Trường Lộ liên thủ với Ngô Vũ Đình so chiêu với Yêu Hoàng Đông Hoàng một lần nữa, rồi đôi bên lại bật lùi về sau.
Đúng như Lý Thành Long đã nói.
Bốn người đều lộ vẻ không thể làm gì khác, dường như rất không tình nguyện.
Nhưng xuất thủ với nhau thật sự chẳng nương tay chút nào.
Hà Đồ Lạc Thư của Yêu Hoàng đã hiện ra, nếu không phải có Tả Tiểu Đa để lại hai quả hồ lồ và Thái Cực Đồ ở đây, cho dù thực lực bản thân Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình không kém gì đối phương đi nữa, chỉ sợ cũng khó có thể ứng phó.
Nhưng có thêm hai quả hồ lồ và Thái Cực Đồ, trái lại tạo thành áp lực lên Yêu Hoàng và Đông Hoàng.
Thậm chí, bởi vì hai người Tả Trường Lộ không phải là nguyên chủ của hồ lồ và Thái Cực Đồ, lực phát huy có hạn, nếu không đã ép Yêu Hoàng và Đông Hoàng xuống thế hạ phong!
Chuông Đông Hoàng vẫn tiếp tục kêu vang, gần như bao phủ khắp chiến trường.
Sơn xuyên hà nhạc ở bên trên từng đám từng đám rơi xuống, rồi lại từng đám từng đám trở về, các loại thần thú bên trên đồ án xông ra từng đàn từng đàn…
Trận chiến bốn người đã đến một giới hạn nhất định.
Yêu Hoàng Đông Hoàng chầm chậm lùi về phía sau.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình chẳng mảy may do dự, vọt thẳng về phía chiến trường Nhân tộc và Vu Minh…
Cuộc chiến lại bắt đầu, hoàn toàn không có khoảng trống để dừng lại.
Thực lực tổng thể của cấp cao Tinh Hồn tất nhiên chiếm ưu thế, nhưng cùng lúc phải đối mặt với hai nhánh tiến công Vu Minh và Yêu tộc, chia binh hai đường thì có lực cũng thua.