Chỉ có những chiếc hố to đùng chi chít phía xa kia…
Có rất nhiều phần mặt đất đã hóa thành bụi tro, nhìn qua vẫn hoàn chỉnh không thiếu sót, cũng chỉ thấp hơn chỗ khác một chút. Thật ra đó hoàn toàn không còn là bụi đất nữa, bất ngờ dẫm lên, động một tí phải rơi vào hố sâu mấy trăm mét…
Không hiểu sao đôi mắt Tả Trường Lộ hơi cay cay, hốc mắt nóng lên.
Ngửa đầu hít vào một hơi thật sâu, giọng khàn đặc: “Trận chiến hôm nay… cả đời này của ta, một trận chiến quá thảm liệt… vô số huynh đệ… vô số huynh đệ… hôm nay, về nhà rồi…”
Nước mắt Ngô Vũ Đình tí tách rơi xuống.
“Trở về xem xem… tổn thất chiến dịch cụ thể.”
Trong chớp nhoáng khi đó, thậm chí Tả Trường Lộ sinh ra cảm giác không dám quay đầu lại.
Hắn biết, tổn thương tất nhiên không nhẹ, nhưng chẳng thể nào ngờ lại nghiêm trọng đến thế.
Sau khi trở về, nhìn danh sách được trình lên, sắc mặt Tả Trường Lộ trắng bệch, hai mắt trừng trừng, im lặng một lúc lâu.
Bắc Cung Hào, Nam Chính Càn!
Hai cái tên này khiến lòng Tả Trường Lộ đau như dao cắt.
“Nam Chính Càn… vẫn còn hi vọng chứ?” Tả Trường Lộ quay đầu hỏi.
Ở ngay bên cạnh là Lý Thành Long: “Tình huống của chú Nam không lạc quan lắm, mạng đã bảo vệ được, nhưng thần hồn gần như đã nổ đến gần hết, thần thức lại càng không còn gì sót lại… Có lẽ bây giờ chỉ có thể cam đoan giữ lại một hơi thở tồn tại đã là cực hạn. Có lẽ khi tu vi của Tả lão đại tiến thêm một bước… thì có đường xoay chuyển.”
“Có cách chữa trị, nhưng lại phí công.”
Tả Trường Lộ ngửa đầu, khiến nước mắt trong hốc mắt bốc hơi biến thành một luồn khói xanh, khẽ giọng nói: “Những người khác thì sao?”
“Lão tiền bối Lệ Trường Thiên và Đế Quân đại nhân chỉ bị hao tổn mệnh nguyên thần hồn quá mức, cần tĩnh dưỡng một khoảng thời gian là có thể khôi phục. Nhưng… thời gian kế nhất định không thể lên chiến trường được nữa.”
“Tình trạng của chú Ngô Thiết Giang thì khá nghiêm trọng, nhưng không đến mức như Nam soái, cần thời gian dài an dưỡng.”
“Cô Cầm Sát cũng bị thương nặng không nhẹ, may mà từ đầu đến cuối không hề mất đi ý thức, có thể tự di chuyển được, cộng thêm các loại liệu phục thủ đoạn khác, xem như là người có tình huống tương đối tốt trong số những người khác.”
“Cụ thể hao tổn trong chiến dịch có thống kê ra không?”
“Dựa theo số liệu tập hợp báo lên hiện nay, Đạo Minh Tinh Hồn cộng lại tất thảy…”
Lý Thành Long hít vào một hơi thật sâu: “349.532.181 người.”
Sở dĩ chính xác đến tận hàng đơn vị là vì trong một trận chiến tương tự thế này, đây là sự tôn trọng tối thiểu đối với các anh linh đã hy sinh.
“Ba trăm năm mươi triệu! Nhiều đến thế?”
Nghe thấy con số này, Tả Trường Lộ chỉ cảm thấy trái tim mình đau đến mức như sắp vỡ ra.
Trận chiến này, gần như đã khiến tinh nhuệ của Nhân tộc tổn hại mất sáu phần!
Anh Hồn Quan được dựng nên trước đó, qua cuộc chiến cường độ thế này đều đã tổn hại toàn bộ, không còn bất kỳ một tòa quan ải nào còn giữ lại được!
Phòng tuyến của Nhân tộc Tinh Hồn có thể nói đã bị phá vỡ hoàn toàn.
Nhưng, bất kể là Yêu tộc hay là Vu tộc cũng sẽ không chọn đường vòng sang nữa.
Mối quan hệ giữa ba bên đã trở thành thù sâu như biển, không chết không thôi, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, chiến thuật tấn công hậu phương đã không còn ý nghĩa nữa.
Điều bọn họ phải làm chỉ có nghiền ép tấn công chính diện, khiến toàn bộ mảnh đất nơi nhân loại dựa vào để phòng thủ, toàn bộ bị nghiền nát!
Chiến thắng ở đây chính là chiếm trọn danh tiếng chúa tể đại lục!
Bầu không khí hoàn toàn yên lặng đến căng thẳng.
Vô số tướng sĩ, rải rác trên chiến trường, có Vu tộc, có Yêu tộc, cũng có Nhân tộc.
Hiện tại là thời gian ngừng chiến, ba bên ngầm đồng ý sẽ không chiến đấu trong khoảng thời gian này, đây chính là khoảng thời gian an toàn.
Các tướng sĩ được phái ra từng đội, tìm kiếm đồng bào, bất kể một chút ít vết tích nào còn sót lại ở nhân gian trong cả một vùng phế tích chiến tranh.
Từ chiến trường đến doanh địa, một mảnh trời yên tĩnh, tĩnh lặng.
Sau mỗi trận chiến trước đây, cẩn thận lắng nghe chắc chắn sẽ có tiếng nghẹn ngào trầm thấp, cùng với tiếng mắng giận, còn có cả câu nói thề báo thù… đủ mọi loại âm thanh giống như thế.
Nhưng vào lần này, số người chết so với những cuộc chiến trước còn nhiều hơn mấy trăm lần mấy ngàn lần nhưng không có một ai rơi lệ, thậm chí không một ai nói chuyện, đến cả tiếng thề thốt mài dao báo thù thường nhật cũng chẳng có.
Chỉ có bầu không khí ngột ngạt bao trùm.
Vô số tướng sĩ quấn băng vải, cúi đầu ngồi trong doanh trướng của mình, hoặc là ngồi ở bên ngoài, lẳng lặng lôi thuốc lá của mình ra hút, cúi đầu bật lửa, cắm trên đất một điếu, sau đó nhét vào miệng một điếu.
Cứ cúi thấp đầu xuống như thế, lẳng lặng nhìn mặt đất.
Còn có vô số người sau khi trở về thì lê người lên giường mình nằm, kéo chăn mền bọc cả người vào trong, chẳng thèm nhúc nhích.
Đa số người người đều có những tư thế như: ngồi dưới đất, co chân lên, đầu cúi thấp xuống, hai tay ôm đầu, thật lâu không nhúc nhích.
Chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống đất phát ra tiếng nhỏ giọt cực kỳ nhỏ.
Các quân quan thượng tầng cũng giống như thế.
Tổng kết sau trận chiến cái gì, cổ vũ sĩ khí cái gì, mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa.
Đến lượt bộ đội sở tại của mình thì đi ra chiến trường tìm kiếm, im lặng tiếp nhận mệnh lệnh, sau đó im lặng bước về phía trước.
Nhưng nơi đi qua, từng tướng sĩ đang cúi đầu đều tự giác đứng lên, đi theo phía sau lưng người đứng đầu, xếp thành hàng bước ra ngoài.
Vô số các anh em binh sĩ không ra trận mà luân phiên túc trực ở hậu phương chuẩn bị cơm nóng cho binh sĩ bưng ra từng dãy màn thầu trắng trẻo đang bốc hơi nóng.
Ánh mắt mờ mịt nhìn ra khoảnh sân trống.
Ta đã nấu cơm xong rồi, vì sao các ngươi còn chưa đến ăn?
Không ngon à?
Cuối cùng nước mắt rơi xuống.
Đều đi hết rồi, tất cả các ngươi đều đi cả rồi…
Chỉ lại mỗi mình ta ở đây nấu cơm, để lại từng cái vỉ hấp, nồi niêu to chảng. Đây chính là dụng cụ nấu cơm cho vài trăm người, các ngươi đều không có ở đây, để lại đống đồ này cho ta làm gì chứ?
Nếu người chẳng còn ở đây, để đồ lại làm gì?
Gió lạnh thổi đến, màn thầu bốc lên hơi nóng thơm ngào ngạt dần mất đi nhiệt độ, trở nên lạnh lẽo trong cơn gió thổi qua.