Từ đầu đến cuối chẳng có người đến ăn.
Trưởng ban bếp núc cầm muôi cơm, lẻ loi trơ trọi đứng ở cửa nhà ăn, nước mắt lưng tròng.
“Mấy huynh đệ của ta đâu rồi…”
…
Tả Tiểu Đa tra xét thương thế của đám người Nam Chính Càn lần nữa. Hắn suy đi nghĩ lại, nghiền nát cửu chuyển kim đan ra, hòa tan trong một thùng nước, đút cho mỗi người một bát. Hy vọng có thể gặp may, mặc dù biết rõ việc này chẳng qua chỉ là cầu sự an tâm mà thôi.
Sau đó hắn kéo theo Tả Tiểu Niệm, lặng lẽ ra ngoài.
“Sao thế?”
“Chúng ta đi tìm người.”
“Ai? Sư phụ ta à?” Hai mắt Tả Tiểu Niệm sáng lên.
Sau khi Mục Yên Yên mất tích, Tả Tiểu Niệm có thể nói là nhớ thương vô cùng, lo lắng không thôi. Nhưng nàng đã từng thử rất nhiều cách, bao gồm cả phương pháp thần thông của Tả Tiểu Đa. Cuối cùng tìm mãi khắp nơi mà vẫn không có kết quả, cũng chẳng biết bản lĩnh của sư phụ từ đâu mà ra nữa, giấu kỹ đến thế…
Nhưng cũng chính điều này càng khiến Tả Tiểu Niệm ngày một lo lắng.
Nếu không phải nhờ có cảm giác sư phụ nhất định còn ở nhân gian, Tả Tiểu Niệm gần như cho rằng Mục Yên Yên đã tìm tới cái chết, không còn trên trần thế nữa.
“Không phải.”
Tả Tiểu Đa nói: “Chúng ta xuống dưới lòng đất một chuyến, đến Huyết Hà.”
“Ngươi muốn đi tìm Minh Hà lão tổ gây chuyện à, nhưng ngươi có biết vị trí cụ thể ở đâu không?”
“Có người biết.”
Bóng dáng Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm lóe lên một cái rồi biến mất. Bọn họ đi tìm Hồng Thủy, tìm tung tích của Huyết Hà.
Muốn tìm được Huyết Hà của Minh Hà thì nhất định phải đến thế hệ trước mới có khả năng biết được.
“Cha nuôi.”
“Các ngươi tới đây làm gì?”
“Cha nuôi, cha biết mà. Ta vẫn luôn tìm cách giải quyết chiến tranh, trùng hợp là ta còn biết cha nuôi cũng có ý nguyện này. Trước đây cha nuôi tận sức kiến tạo nên Tam Phương Vân Thế, đều có kiêng kị. Trái lại còn khiến các cuộc chiến quy mô lớn không thể cháy nổi, tái hiện lại quy cách chiến tranh giữa ba bên lúc đó, trạng thái duy trì kiềm hãm lẫn nhau nhìn như nguy hiểm nhưng thật ra lại rất cân bằng, khiến Thanh Thiên Kiếp kéo dài vô hạn. Đấy chẳng phải là tấm lòng hy vọng tam tộc cùng nhau tồn tại sao.”
“Ha ha…” Hồng Thủy uể oải đáp: “Bây giờ cũng đã đánh thành ra thế này rồi, nào có thể khoan nhượng cái gì nữa?”
Tả Tiểu Đa nói: “Chuyện do người làm nên, chỉ cần có một cơ hội, cũng nên thử một lần.”
Hồng Thủy thở dài, toàn thân dường như đã mất hẳn tinh thần.
“Thật ra thế giới của ta chỉ thiếu chút nữa là có thể hoàn toàn thành hình, thậm chí… có thể nghiên cứu thêm chút nữa, chỉ để lại một tộc trên thế giới này, còn những tộc khác đều chuyển đến thế giới khác… Mặc dù là tác pháp mưu lợi nhưng chưa hẳn không thể tránh được Thanh Thiên Kiếp.”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Đáng tiếc, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, không thể nào hoàn thành.”
Mắt Hồng Thủy Đại Vu sáng lên: “Còn thiếu cái gì?”
“Tạo Hóa Ngọc Điệp.”
“...”
Hồng Thủy Đại Vu suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.
Ngươi mẹ nó… Câu này đúng là nói chẳng bằng không nói. Vừa cho người ta một tia hy vọng là đã dập tắt hy vọng rồi, biến hy vọng thành tuyệt vọng.
Cho dù ai cũng biết Tạo Hóa Ngọc Điệp nằm trong tay ai, muốn hoàn thành à, muốn cái rắm phỏng?
“Nói thẳng đi, ngươi đến tìm ta làm gì, may là địa vị ông đây đủ cao, không sợ bị người ta dán cho tội danh thông đồng với địch. Lá gan thằng nhóc nhà ngươi cũng to lắm… hai người dám chạy thẳng tới đại bản doanh của bọn ta.”
Hồng Thủy Đại Vu thật sự cảm thấy không vui: “Cẩn thận đám người Tổ Vu xử lý hai ngươi, cha nuôi cũng không giúp được ngươi đâu.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha, Tả Tiểu Niệm thì nắm chặt tay Hồng Thủy Đại Vu nũng nịu nói: “Cha nuôi mới không nỡ đánh bọn ta đấy.”
Hồng Thủy Đại Vu mặt mày hớn hở, nói: “Vẫn nên bỏ cái chữ “bọn” đi, cha nuôi không nỡ đánh con, nào có chuyện không nỡ đánh cái thằng khỉ này!”
Nói xong còn thở dài một hơi.
Dựa trên tình hình chiến trường hiện giờ, chẳng lẽ cuối cùng mình cũng không tránh được chuyện ra tay với con nuôi?
Nghĩ đến đây không tránh được tâm phiền ý loạn.
“Rốt cuộc đến làm gì hả? Nói.”
“Muốn biết Huyết Hà ở đâu, cũng chính là… A Tu La giới ở đâu.” Tả Tiểu Đa đáp.
“Hửm?” Hồng Thủy Đại Vu quay đầu nhìn sang Tả Tiểu Đa, ánh mắt ngưng trọng: “Ta cũng hiểu được dụng ý của ngươi. Nhưng ngươi phải cẩn thận, nếu như thật sự là người kia thao túng, ngươi còn tùy tiện đi về hướng A Tu La giới… chẳng phải tặng cơ hội cho người ta giết chết mình sao.”
“Giết thì có thể giết, nhưng khó mà nói là ai giết ai.”
Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Khoảng thời gian gần đây ta lại đột phá, vả lại Niệm Niệm mèo cũng tinh tiến rất nhiều…”
“Đột phá nữa?”
Mắt Hồng Thủy Đại Vu sáng lên, rồi lại trở nên ảm đạm.
Tình hình như bây giờ, làm sao có thể luận bàn với Tả Tiểu Đa được?
“Cha nuôi ngứa tay à? Chúng ta có thể vào Diệt Không Tháp đánh một trận?” Tả Tiểu Đa đề nghị: “Với tốc độ thời gian trôi qua bên trong Diệt Không Tháp, tối da cũng chỉ vài giây đồng hồ là chúng ta đã ra ngoài rồi.”
“Vẫn thôi đi.”
Hồng Thủy tự giễu: “Cha nuôi nào có mặt dày như thế.”
Nói rồi hắn đứng dậy: “Các ngươi ở đây đừng có chạy lung tung, ta cũng phải đi hỏi thăm thủ một chút, A Tu La giới kia rốt cuộc ở đâu.”
…
Một ngày sau đó.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đã tiến vào bên trong một không gian kỳ lạ.
Đây chính là A Tu La giới trong truyền thuyết.
Nhưng đập vào mắt là cả không gian tĩnh mịch, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu sự sống nào. Vốn dĩ là đến chỗ Huyết Hà, nơi này lại biểu hiện dấu hiệu khô cạn rạn nứt…
“Đây, đây là A Tu La giới sao?”
Tả Tiểu Đa không thể tin nổi.
Thành không gian của A Tu La giới, A Tu La tộc nhiều tộc nhân như thế, đâu cả rồi?
Đại quân Huyết Hà kia đâu? Danh xưng Huyết thần tử vô tận lượng đâu?
Và cả chủ nhân Huyết Hà, Minh Hà lão tổ đâu?
Chuyện… chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Tả Tiểu Niệm cũng mơ hồ: “Chẳng lẽ chúng ta tìm nhầm chỗ rồi?”
Đúng vào lúc này, một đạo vân kỳ quái bao phủ toàn bộ không gian.
Một giọng nói ôn hòa nho nhã mang theo ý cười nhạt, nói: “Không, các ngươi không tìm sai chỗ. Nơi này, đúng là A Tu La giới!”