Trong lòng Tả Tiểu Niệm bỗng dưng giật mình, đột nhiên quay đầu lại, kiếm dài đã ở trong tay.
Tả Tiểu Đa chậm rãi quay đầu lại giống như không hề có chút bất ngờ, trên khuôn mặt là vẻ thản nhiên nhìn người trước mặt.
Người tới mặc một bộ đạo phục màu xanh lá, tuy rằng chỉ vô cùng đơn giản là đứng ở đây, lại giống như hòa làm một với thiên địa.
Không, không phải giống như hòa làm một với thiên địa, mà chính là hòa làm một với thiên địa, cùng một hơi thở với nhật nguyệt!
Hắn là gió, là mây, là hoa cỏ cây cối, là tất cả mọi thứ giữa thiên địa!
Hắn và thiên địa như điều hiển nhiên, chẳng phân biệt. Lại thêm đạo vận lưu chuyển quanh người, làm người liếc nhìn một cái, sẽ không nhịn được mà xuất hiện cảm giác mất phương hướng hoặc là cảm giác tỉnh ngộ vi diệu.
Tả Tiểu Đa hơi hơi cúi người, hỏi: “Đạo Tổ đại nhân?”
Thanh niên đạo nhân mỉm cười gật đầu: “Tiểu hữu không cần đa lễ.”
Tả Tiểu Niệm cũng cung kính hành lễ: “Tham kiến Hồng Quân Đạo Tổ.”
“Ôi, hoàng nữ không cần khách sáo như thế...”
Đạo Tổ nhẹ nhàng cười nói: “Cái gọi là Hồng Quân... Chỉ là cấp bậc mà thôi, không phải là xưng hô; cái gọi là một mạch hóa Hồng Quân, cũng chỉ là người sau sắp xếp, các ngươi gọi ta một tiếng... tiền bối là được.”
Tả Tiểu Đa cười hì hì, nói: “Cái gọi là trước có Hồng Quân sau có trời, tiền bối còn có trước cả trời đất, hoành áp vũ trụ, sáng lập thế giới mới, chỉ công lao và thành tích này đã làm chúng ta phải kính trọng.”
Hồng Quân Đạo Tổ nói: “Lời này không đúng; ai có thể có trước cả trời đất? Cái gọi là khai thiên, cũng chỉ là sáng lập một thế giới nhỏ trong chu thiên vũ trụ mà thôi.”
“Với lại mảnh trời này từ trước tới nay cũng không phải do ta sáng lập, ta chẳng qua là một người tu hành tình cờ gặp gỡ đại đạo, lại không được siêu thoát mà thôi.”
Hồng Quân Đạo Tổ nhìn Tả Tiểu Đa, trong ánh mắt hiện lên sự phức tạp không tên, nhẹ giọng nói: “Cái gọi là sáng lập thế giới... Càng nhiều là ý niệm biến thành... Từ xưa đến nay có bao nhiêu Thần Sáng Thế, tất cả đều không bị ràng buộc giữa thiên địa...”
“Một thế giới từ không đến có, đầu tiên là phải có một vị Thần Sáng Thế, sinh ra một phương thế giới, rồi mới có điện, mới có ánh sáng, mới có thần thoại truyền thuyết sau này...”
Tả Tiểu Đa nói: “Vậy thế giới này của chúng ta là chuyện thế nào?”
“Thế giới Tổ Địa mà chúng ta đang dừng chân là một vùng hoang vu... Không biết một phương thế giới này xuất hiện từ khi nào, cũng khó có thể nghiên cứu. Chính xác là ai đã sáng tạo ra vùng hoang vu này... lại càng thêm không thể biết được.”
“Điều duy nhất ta biết đại khái là một vị đại năng giả cơ duyên sáng tạo ra thế giới này. Nhưng cũng không biết là cố ý hay vô tình lại không làm thế giới này tiến hóa hoàn toàn, mà sớm buông tay rời đi.”
“Mãi cho đến khi thế giới hồng hoang tự sinh ra sự sống... Mà ta chờ, đó là những sinh linh đầu tiên của thế giới này...”
“Lúc đó, thực lực của Bàn Cổ thần đã đến một cảnh giới nhất định, quyết ý khai thiên lập địa, phân chia cao thấp; thiên địa của thế giới này cũng mới vừa phân chia, cái gọi là sáng lập thiên địa, cũng vừa mới bắt đầu...”
“Nhưng phương pháp tu hành của chúng sinh lại là sau khi ta dung hòa đại đạo, rải ba ngàn đại đạo vào thế giới, mỗi người đều phát huy sự thay đổi theo duyên pháp của mình, cứ thế tiếp tục...”
Hồng Quân Đạo Tổ nhàn nhạt cười nói: “Cho nên thế giới này chính là một thế giới không hoàn chỉnh. So với không gian độc lập mà những Đại năng giả dùng năng lực của bản thân sáng lập ra, một thế giới chế tạo ra sinh linh, quy định quy tắc... Tồn tại sự khác biệt về bản chất.”
Tuy thực lực của Tả Tiểu Đa rất mạnh, đã đến đỉnh điểm của thế giới này. Nhưng nói đến những mặt tri thức như kinh nghiệm và chuyện cũ thì thật sự vẫn còn nông cạn, đương nhiên chưa từng nghe qua loại lý lẽ cao siêu như vậy.
Thế giới không hoàn chỉnh? !
Tồn tại sự khác biệt về bản chất so với những thế giới khác! ?
Bởi vậy, Tả Tiểu Đa nghĩ tới Diệt Không Tháp của mình, so sánh cân nhắc cẩn thận mấy lần, cũng đã hiểu ra được một chút.
Có lẽ trên thế giới này, không còn ai có thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói này hơn Tả Tiểu Đa.
Bởi vì bây giờ trong tay của hắn đang có một thế giới chưa hoàn chỉnh.
“Thì ra là thế, đây mới là sự thật của thế giới này.” Tả Tiểu Đa bừng tỉnh.
Suy nghĩ của Đạo Tổ vừa thay đổi, nơi này đã trở thành danh lam thắng cảnh, hoa thơm chim hót, mây trắng bay bay, kỳ trân dị thú, giữa mây mù mờ mịt, một bàn trà xuất hiện trước mặt ba người.
“Tiểu hữu, tới đây phẩm trà.”
“Đang định quấy rầy Đạo Tổ.”
Nói đến quấy rầy, cũng đúng, bởi vì ở bất cứ nơi nào trên thế giới này, đều có thể nói là làm khách ở nhà của Đạo Tổ.
Hòa làm một với thiên địa, cùng hơi thở với nhật nguyệt, há chỉ là lời nói!
“Lần trước, tiểu hữu nói muốn nói chuyện với ta.”
Đạo Tổ mỉm cười ngồi xuống.
“Tiểu hữu đã là pháp giả mang đại duyên của thế giới mới, đưa ra lời mời, ta tự nhiên phải tới gặp một lần.”
Nói tới vấn đề chính, Tả Tiểu Đa ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Tiểu tử ngu dốt, trong lòng vẫn luôn không giải thích được, không biết lí do thật sự của Đạo Tổ khi bắt đầu trận chiến lớn này là gì?”
Đạo Tổ cười nhạt, nói: “Sau trận chiến lớn đó, ta cũng từng hỏi chính mình về vấn đề này.”
“Vậy đáp án của Đạo Tổ là gì?”
“Ta thân là đại đạo, vốn không nên có những suy nghĩ không thú vị đó, nhưng không ngờ, cuối cùng cũng không ngoại lệ.”
“Cho nên?”
“Ta đặt tay lên ngực tự hỏi, chưởng quản vô số nguyên hội thế giới này; tự cho là đại đạo vô tình. Trong mắt ta, phân phân hợp hợp, sinh sinh tử tử, long trời lở đất, thương hải tang điền trên đời cũng chỉ là một trò chơi, búng tay là hết, xem như mây khói.”
“Cái gọi là kẻ mạnh thiên tài, cái gọi là đứa con của vận mệnh, cái gọi là thần thoại truyền kỳ, cái gọi là khanh tướng vương hầu, cái gọi là bá nghiệp thiên thu... Tất cả, tất cả đều phong vân tế hội, xét đến cùng vẫn chỉ là một nắm đất vàng, chỉ là vừa mở mắt, nhắm mắt lại cũng đã qua rồi.”
“Nhưng Thanh Thiên Kiếp lần này, lại làm lòng hồ trong ta rung chuyển, không còn bình yên.”
Hồng Quân Đạo Tổ lại tiếp tục nói những việc này, bao gồm cả những việc chính mình làm, vẫn rất thản nhiên, trong lời nói không hề có gợn sóng.