Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2744 - Chương 2742: Đạo Lý Không Thể Thay Đổi, Nhưng Thắng Bại Có Thể (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2742: Đạo lý không thể thay đổi, nhưng thắng bại có thể (2)

Lại càng không cần che giấu tạp niềm trong lòng.

Tới trình độ của hắn thì tất cả đều đã không sao cả nên tự nhiên không cần tô điểm thêm bất cứ thứ gì, cứ thẳng thắn nói ra.

“Không biết trong lòng Đạo Tổ có chấp niệm gì?” Tả Tiểu Đa mẫn cảm nhận ra điểm này.

“Chấp niệm...”

Đạo Tổ hơi hơi ngẩng đầu, đầu tiên ánh mắt hiện lên sự mê mang nhìn lên không trung, sau một lúc lâu mới nói: “Thế giới này, từ khi ta dung hợp với Thiên Đạo tới nay, đã lập ra sáu vị thánh làm trụ cột của thiên địa, từng người trấn áp khí vận, chống đỡ thiên địa... Công tích ngày trước cũng không cần nói rõ.”

“Một thế giới tàn khuyết, ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có lấy thân hợp đạo, mới có thể duy trì thiên địa hoàn chỉnh, tạo hóa vạn vật sinh linh, vạn tộc diễn hóa, chạy dài vô tận.”

“Tại sao Thanh Thiên Kiếp này bất công như vậy, thả tất cả mọi người đi, lại chỉ trói chặt một mình ngô?”

“Ngoài thiên địa này, có thiên địa khác, bên trên tinh không, còn có vũ trụ.”

“Người được siêu thoát, ngao du thiên địa muôn đời, có được tự do; nhưng người không được siêu thoát thì thế nào?”

“Thân hóa Thiên Đạo, đương nhiên là đại từ bi, đại nguyện niệm... Nhưng mảnh thiên địa này với ta mà nói, cũng như sân trong ngôi nhà giống như nhà của những người bình thường vậy...”

Đạo Tổ cười khổ một tiếng: “Tiểu hữu có biết cảm giác mà cả đời bị nhốt trong chính sân nhà của mình, không được ra cửa một bước là như thế nào không?”

Tả Tiểu Đa thở dài.

“Nếu tất cả đều không thể đi ra ngoài thì thôi, yên tĩnh trong một góc, tự vui vẻ, cũng chưa chắc không thể, tiếc là... không phải.”

“Dưới Thanh Thiên Kiếp, ngay cả thánh nhân trước kia đều có thể siêu thoát rời khỏi đây. Tinh linh sau này, hễ thực lực đạt tới mức có thể siêu thoát, cũng có thể siêu thoát rời đi... Chỉ có ta chỉ có thể đau khổ chờ đợi nơi đây, mắt nhìn rất nhiều sinh linh, một đám siêu thoát rời đi, đến tự do đó.”

“Mà ta, chỉ có thể vĩnh viễn ở lại tấc vuông này, ếch ngồi đáy giếng.”

Đạo Tổ cười khổ: “Dựa vào tu vi của ta và sự tích lũy vô số năm tháng lắng đọng lại, vốn không nên như thế; nhưng chuyện tới trước mắt vẫn không cam lòng. Phần không cam lòng đó đã làm trận hạo kiếp mà tiểu hữu chứng kiến xuất hiện.”

“Dựa vào tu vi của tiểu hữu, siêu thoát rời đi cũng chỉ là vấn đề thời gian. Đến lúc đó, có lẽ tiểu hữu sẽ có thế hiểu được sự hoang mang của ta.”

“Tâm thái mất cân bằng, đây là lí do đầu tiên.”

Tả Tiểu Đa gật đầu, cũng không nói gì, thật ra hắn có thể hiểu được loại cảm giác này.

“Nguyện nghe lí do thứ hai.”

Tả Tiểu Đa nói.

“Còn về nguyên nhân thứ hai, đó là... đại thế.”

Đạo Tổ thản nhiên nói: “Thanh Thiên Kiếp lần này tới đột ngột, ý nghĩa thật sự trong đó lại là thanh trừ tất cả những thứ không ổn định; về sau chỉ còn lại một tộc, là chúa tể cố định. Mà thiên địa này, khí vận của một tộc duy nhất dưới sự truyền thụ không ngừng, sẽ dần dần đạt tới sự hoàn hảo.”

“Đây là số phận đã định.”

“Một khi thế giới hoàn mỹ, đến lúc đó ta sẽ thoát ly cùng đại đạo. Mà tới lúc đó cũng có thể có thời cơ siêu thoát. Đây cũng là tất nhiên. Đây cũng là vị đạo huynh thiết lập Thanh Thiên Kiếp này để lại một con đường siêu thoát cho bần đạo.”

Tả Tiểu Đa không khỏi không hiểu: “Nếu Đạo Tổ biết kiếp này bản thân cũng không phải không có cơ duyên siêu thoát, không giống như trước là không có cơ hội... Vậy vì sao lại... Còn...”

Đạo Tổ nhàn nhạt nói: “Bởi vì đây là... Cơ duyên người ngoài cho chứ không phải cơ duyên mà bần đạo dùng chính thực lực của mình lấy được! Nói cách khác, nếu Thanh Thiên Kiếp lần này bần đạo có thể dùng thực lực của bản thân thay đổi kết quả vị đạo huynh này đã định sẵn, thì thế giới này cũng có thể hoàn toàn cân bằng... Lúc đó, sẽ là cơ duyên siêu thoát mà bần đạo tranh thủ được, là chiến thắng một nửa.”

“Chiến thắng một nửa này với tiểu hữu mà nói có lẽ cũng không quan trọng, nhưng đối với bần đạo, lại là cực kỳ quan trọng, không cần gì hơn.”

Nghe đến đó, Tả Tiểu Đa xem như hoàn toàn hiểu rõ!

Là chúa tể thế giới tâm cao khí ngạo, đối mặt với một đối thủ khủng bố, không biết sâu cạn ra sao, cảm giác bất lực xuất phát từ đáy lòng, tự nhiên là vô cùng khó chịu.

Xuất phát từ lòng tự trọng cũng được, xuất phát từ tâm lý phản nghịch cũng thế, hoặc chỉ đơn giản là không muốn nhận lấy ân huệ của người này. Một khi nhận, vậy đó là nảy sinh nhân quả, đặc biệt còn là nhân quả cấp độ này, có thể nói là cực kỳ khủng bố.

Cho dù dưới tâm thái gì, đều sẽ khiến hắn ở bất cứ khi nào trong tương lai, chỉ cần nghĩ tới người này là sẽ cảm thấy thấp hơn đối phương nửa đầu.

Đối với Đạo Tổ tự xưng là đã đến đại đạo tâm cảnh mà nói, sẽ là một thiếu sót không thể đền bù.

Nhưng nếu ở trong thế giới này, hoặc là nói ở trong ván cờ này, dùng một cách không cần thay đổi kết quả cuối cùng mà chỉ thay đổi một chút thắng bại của kết quả đã định... Từ khía cạnh nào đó mà nói, lại là thắng một ván.

Mà sự tồn tại mạnh mẽ như thế, bố cục của hắn bị ta phá hủy, thay đổi kết quả đã định, há chỉ là thắng một nửa, quả nhiên là thắng con rể của trời, cao hơn một bậc!

Chỉ là ta không muốn không cho hắn mặt mũi nên mới không thay đổi hoàn toàn kết quả cuối cùng; mà cuối cùng khí vận bổ khuyết Thiên Đạo, ta cuối cùng cũng tự do. Đó cũng là vì sự cố gắng của chính ta, không có lí do nào khác.

Là ta tự quyết định cho tộc duy nhất đó làm chúa tể nên bọn họ mới trở thành chúa tể, vai chính của thiên địa. Vậy nên khí vận mà tộc duy nhất này sinh sản ra, đều bắt nguồn từ suy nghĩ của ta.

Nói cách khác, mạng của mình vẫn phải do chính mình khống chế.

Tuyệt đối không giống như lúc trước, không khống chế được vận mệnh của chính mình, tùy ý cầm nắm, tùy ý sắp xếp.

Toàn bộ kết quả, đối với thế giới này, về cơ bản cũng không có gì thay đổi —— Vu tộc làm chúa tể, Yêu tộc làm chúa tể, hoặc là Nhân tộc làm chúa tể, cuối cùng, vẫn là sinh linh trên đại lục này trở thành chúa tể.

Không sao cả.

Nhưng đối với Hồng Quân Đạo Tổ mà nói, lại có ý nghĩa không bình thường, tâm cảnh cuối cùng cũng không còn thiếu sót!

“Thì ra là thế, đây mới là chân tướng.”

Bình Luận (0)
Comment