Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2745 - Chương 2743: Đạo Lý Không Thể Thay Đổi, Nhưng Thắng Bại Có Thể (3)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2743: Đạo lý không thể thay đổi, nhưng thắng bại có thể (3)

Tả Tiểu Đa nhàn nhạt nói: “Có lẽ Đạo Tổ không quan tâm, nhưng sự thay đổi tùy tiện của ngươi lại làm cho cả nhân gian, sinh linh đồ thán, Bát Hoang lầm than khắp nơi.”

Khuôn mặt Đạo Tổ thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, nhưng ngay sau đó lại nói: “Tiểu hữu, tu vi của ngươi đã đạt tới đỉnh cao, sắp được siêu thoát. Nhưng bây giờ ngươi vẫn chưa trải qua những năm tháng vô hạn đó... Ngươi cũng biết, sau khi bần đạo thân hóa đại đạo, dùng thời gian mấy trăm nguyên hội... Giám sát thế gian đã lâu.”

“Trong khoảng thời gian đó, sinh linh cứ hành động theo bản năng, nhưng, bất cứ sinh linh nào, nếu đã làm việc sai trái... Thì sẽ bị trời giáng thần lôi, ban cho trừng phạt.”

“Hóa thân ngàn vạn, hành tẩu thế gian, vô số đạo lý, điển tịch, vô số sách vở, tác phẩm, tất cả đều bắt nguồn từ tay của ta...”

“Chỉ là... Sau vô số năm tháng... Cuối cùng cũng sẽ mệt mỏi, sau đó sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ trên thế gian này đều vô vị.”

“Dù cuộc đời xuất sắc tới đâu, dù nhân vật kinh diễm tới đâu, nhiều nhất cũng chỉ tỏa sáng trước mắt, rồi lại có thể tồn tại bao lâu?”

“Mở mắt nhắm mắt, sinh linh trên đời nay đã thay đổi vài lượt... Tất cả gương mặt, tất cả vương triều, tất cả núi sông... Trong mắt bần đạo có gì khác nhau…”

“Dần dần, mặc dù là anh hùng cái thế, hồng nhan khuynh quốc khuynh thành... Ở trong mắt bần đạo còn không bằng... Một bọt sóng nho nhỏ trong biển rộng mênh mang.”

Giọng nói của Đạo Tổ rất lạnh nhạt: “Cái gọi là đại đạo vô tình... Cũng là từ khi đó chậm rãi diễn hóa mà thành, đâu chỉ là lời nói?”

“Giống như tu vi hiện tại của ngươi, chẳng sợ ngươi không đi thêm một bước nữa, cũng đã đủ cùng tuổi thọ với thiên địa, cùng tuổi thọ với nhật nguyệt... Vậy ngươi có từng nghĩ tới, tất cả hàng xóm... Cái ngươi gọi là thành phố, những người bình thường đó, trong những tháng năm dài của ngươi sẽ như thế nào?”

“Ngươi có nhớ rõ tất cả những người ngươi đã từng gặp không? Cảm xúc của ngươi có dao động vì buồn vui của những người bên cạnh ngươi không?”

“Có lẽ giờ phút này ngươi có thể làm được, nhưng mà trăm nghìn năm sau thì sao? Trăm nghìn năm, triệu năm sau thì sao? Càng lâu hơn nữa thì sao?”

“Không làm được! Dù thế nào, cũng không làm được.”

“Đại đạo vô tình là kết quả tất nhiên, điểm cuối cùng của người tu hành...”

“Bần đạo có thể hiểu được sự oán giận của ngươi lúc này, bởi vì người chết là người ngươi quen, từng có tình bạn xã giao... Nhưng trải qua một khoảng thời gian, ngươi lại nghĩ đến nhưng cũng chỉ là nỗi nhớ, đã không nhớ rõ khuôn mặt của những người đó từ lâu rồi...”

“Nhưng chuyện này với bần đạo mà nói...”

Trong mắt Đạo Tổ có sự chua xót: “Cũng chỉ là mây khói lướt qua... Hơn nữa còn là từng lượt từng lượt mây khói... Hoàn toàn không làm cho cảm xúc của ta dao động.”

Sự chua xót trong đôi mắt hắn là chân thật.

Điểm này, Tả Tiểu Đa nhìn ra được.

Bởi vì hắn thật sự hâm mộ, hâm mộ loại tình cảm này.

“Bần đạo rất muốn có được cảm giác đau thương này một lần nữa, như vậy, sẽ làm bần đạo rất vui vẻ, bởi vì như vậy... Làm bần đạo có thể cảm giác như mình vẫn còn là người, mà không phải là một thứ không có bất cứ tình cảm gì, gọi là... Đại đạo.”

“Bây giờ ngươi còn không biết cảm giác chết lặng này, đây mới là chuyện đáng buồn nhất của một sinh mệnh!”

Tả Tiểu Đa cạn lời.

Hắn vốn định khuyên vài câu.

Nhưng sau khi nói mấy câu, lại phát hiện chính mình không thể khuyên.

Hắn vốn định, dù sao cuối cùng vẫn là siêu thoát rời đi, bên ngoài trời đất bao la, từ đây tự do, sao còn phải rối rắm vì chuyện thắng thua?

Ngài chỉ cần mặc kệ, vậy thì chuyện của thế giới này rất dễ giải quyết mà?

Nhưng bây giờ, chỉ có câm nín không trả lời được.

“Có lẽ chúng ta không thể cảm nhận được cảm giác vô tình và chết lặng của ngài. Nhưng, ngài dùng sự vô tình và chết lặng của mình để tạo ra sự đau lòng và đau khổ cho những người có tình cảm... Ngài có cảm thấy, có vẻ không có đạo đức không?”

Tả Tiểu Niệm ở bên cạnh bình tĩnh nói: “Sinh mạng như con kiến thì thế nào? Trên thế giới này ai có nghĩa vụ phải trả giá cả sinh mệnh của mình cho sự thắng thua của người khác?”

“Ta cảm thấy bây giờ ngài đang làm sai.”

Tả Tiểu Niệm nói.

Đạo Tổ chậm rãi gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, ta hiện tại làm, đúng là sai.”

“Vậy ngài...”

“Nhưng bần đạo vẫn muốn tiếp tục đi trên con đường này, không có cách nào quay đầu lại.”

“Đại đạo chân chính ở phía trước, bần đạo đã vì đi ra ngoài mà trả giá mấy chục tỷ năm nỗ lực. Hiện giờ, dù có sai... thì thắng bại của trận này, vẫn cần phải tranh.”

Tả Tiểu Niệm cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi, nói: “Ta nghĩ tới một câu.”

Đạo Tổ mỉm cười nói: “Đạo bất đồng, dùng nắm đấm giải quyết?”

“Đúng vậy!”

“Bần đạo cũng có ý này, đạo lý không thể thay đổi kết quả chân chính, nhưng thắng bại có thể!”

“Mà hai người các ngươi lại là mắt cờ của ván cờ này.”

“Nếu hai người các ngươi biến mất, thì ván này... Bần đạo không chiến mà thắng!”

Tả Tiểu Đa chậm rãi nói: “Đạo Tổ sẽ ra tay với hai người chúng ta?”

Đạo Tổ nhàn nhạt nói: “Nói vậy là tiểu hữu đã có sự chuẩn bị?”

Tả Tiểu Đa hít sâu một hơi, nói: “Chuẩn bị, đương nhiên là có một chút. Giới A Tu La này cũng thật phù hợp cho một trận chiến lớn!”

Đạo Tổ mỉm cười.

Tả Tiểu Đa mở Diệt Không Tháp.

Vợ chồng Tả Trường Lộ, tất cả thành viên đại đội Lý Thành Long ngoại trừ Lý Trường Minh đồng thời xuất hiện. Ngay sau đó là Yêu Hoàng Đế Tuấn, Đồn Hoàng Thái Nhất, Yêu Hậu Hi Hòa, Côn Bằng yêu sư, tám đại tổ vu, Hồng Thủy Đại Vu, Liệt Hỏa Đại Vu, Băng Minh Đại Vu, Đan Không Đại Vu, Vô Độc Đại Vu và Thiềm Thánh...

Tất cả đỉnh cấp chiến lực trên thế giới hiện nay.

Đồng thời hội tụ ở chỗ này!

Tổng cộng, ba mươi sáu người!

Sau khi mọi người xuất hiện, đều có vẻ mặt phức tạp, đồng thời cúi người hành lễ: “Tham kiến Đạo Tổ.”

“Không cần đa lễ.”

“Sau trận chiến này, đại lục bình yên. Chư vị trân trọng nhiều hơn!”

“Đúng vậy.”

Đạo Tổ hơi hơi mỉm cười, Minh Hà lão tổ và Ma Tổ La Hầu đồng thời xuất hiện.

“Lần quyết chiến này, đối với các ngươi mà nói là hơi sớm một chút.”

“Sớm là sớm chút, khó tránh khỏi có hại, chỉ tiếc, Đạo Tổ ngài sẽ không tiếp tục cho chúng ta thời gian.”

“Nhiều lời vô ích.”

“Đạo Tổ nói đúng, đạo lý cũng không thể thay đổi kết quả chân chính, nhưng thắng bại có thể!”

Vô số pháp bảo, đồng thời tế khở.

“Thắng bại của trận này, chính là tương lai!”

….

Bình Luận (0)
Comment