Nhưng không thấy chút do dự nào, hắn vung chuỳ lao thẳng về phía trước, so ra thì còn nhanh hơn Tả Tiểu Đa một bước, đối mặt trực tiếp với Đạo Tổ!
Bốn thanh đại chuỳ phân sang trái phải, thế bao vây được dựng lên ngay lập tức. Tả Tiểu Niệm điều khiển Đoạt Linh Kiếm, nhân lúc có sơ hở, phát động tấn công!
Lúc này, Băng Phách Tiểu Tiểu Đa đã đạt đến cấp độ Siêu Thần thể đầy đủ, cực đông chi khí khác hẳn lúc trước, ẩn chứa mà không lộ rõ, hoá thành một chút hơi lạnh trên không trung, vô hình vô ảnh, không chút dấu tích, để uy lực cực hàn dồn hết lên người Đạo Tổ, nhưng không hề làm ảnh hưởng đến những người đang tham chiến dù chỉ một chút!
Chỉ riêng sự điều khiển này đã đạt đến trình độ đỉnh cao khiến người ta phải kinh hoàng!
Bên ngoài vòng người đang bao vây tấn công Đạo Tổ, Huyền Minh Tổ Vu, Băng Minh Đại Vu, ngồi xếp bằng song song với nhau, tự mình vận hành tu vi cả đời của bản thân, hai ứt chăm chú theo dõi chiến trường, lôn luôn sẵn sàng bổ sung năng lượng cho Tả Tiểu Niệm.
Đúng vậy, đó là nhiệm vụ của hai người trong trận chiến này.
Tả Tiểu Niệm hiển nhiên là người có sức chiến đấu lớn nhất, có thể vào trận đối đầu trực diện với Đạo Tổ, nhưng lúc đối mặt với Đạo Tổ luôn phải duy trì trạng thái tốt nhất, ít nhất cũng phải giữ gìn trạng thái đỉnh cao trong một thời gian nhất định. Huyền Minh Tổ Vu và Băng Minh Đại Vu đang giúp Tả Tiểu Niệm có thể giữ nguyên ở trạng thái tốt nhất.
Thấy đối phương sắp xếp tính toán ở mọi nơi, Đạo Tổ cũng nảy sinh ý kiêng dè, nện một quyền lên Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy của Tả Tiểu Đa. Cùng với tiếng nện nặng nề, Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy có một dòng điện tỷ vôn đang dội lên Cửu Cửu Miêu Miêu Chuỳ, cả đầu chuỳ sáng rực lên trong nháy mắt, gần như trở nên trong suốt!
Đồng thời, còn có một luồng sức mạnh khổng lồ tràn trề không thể cản lại bắt đầu chuyển động. Đã lâu lắm rồi Tả Tiểu Đa mới thấy có thứ sức mạnh mà hắn không bì kịp, chân hắn đứng không vững nữa, loạng choạng lùi về sau.
Một quyền còn lại của Đạo Tổ càng có vẻ dữ dội hơn, đánh mạnh lên Thiên Hồn Mộng Yểm Chuỳ của Hồng Thuỷ Đại Vu. Hồng Thuỷ Đại Vu kêu lên một tiếng đau đớn, ngã lộn nhào ra ngoài.
Một ánh đao chợt loé lên, ngay khi Hồng Thuỷ lui về phía sau, nó hoá thành núi đao, ngang ngược chém xuống!
“Viu!”
Một kiếm của Tả Tiểu Niệm đã áp sát vạt áo Đạo Tổ, một đầu ngón tay út trắng bóc đột ngột xuất hiện, chắn trước kiếm phong, chỉ hất nhẹ một cái đã khiến cả người Tả Tiểu Niệm khó chịu đến cực điểm, khó có thể tiếp tục, nàng cố gắng đẩy băng hàn nhưng lại lảo đảo ngã văng ra xa!
Hi Hoà và Ngô Vũ Đình một trái một phải vụt ra từ sau người Tả Tiểu Niệm, liên thủ tấn công!
Tổ Vu Cộng Công, Đế Giang, Yêu Hoàng Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, ra tay áp chế cùng lúc!
Bảy đại cao thủ, đồng loạt tấn công, khí thế tăng vọt!
Đạo Tổ vẫn rất ung dung, trong khoảnh khắc cơ thể hắn tung bay lên, chân đá Yêu Hoàng, quyền nện Đông Hoàng, chưởng đánh Cộng Công, năm ngón tay bên còn lại hoá thành năm ngọn núi, đánh trả về phía đám Hi Hoà, Ngô Vũ Đình, Tả Trường Lộ.
Năm ngón tay năm ngọn núi, còn lại một ngọn, đánh ngã Cường Lương Tổ Vu vừa mới xông lên, xoay tròn một vòng hộc máu ngã văng ra ngoài.
Quả rất xứng danh người đứng đầu thiên hạ, đối mặt với sự vây công của cường giả đỉnh phong nhưng vẫn chiếm được thế thượng phong, thể hiện rõ phong thái của một cường giả tối cao!
Một loạt tiếng nổ vang lên liên tục dường như không dứt, đám người Tả Trưởng Lộ cũng gần như đang nối đuôi nhau kêu rên, ngã văng ra ngoài theo bảy hướng khác nhau.
Dù vậy, Tả Tiểu Đa, Hồng Thuỷ, Tả Tiểu Niệm, Thiên Ngô Tổ Vu, Câu Mang Tổ Vu, cả Lý Thành Long và Long Vũ Sinh, Dư Mạc Ngon, Hạng Xung cùng những người khác… Không phân biệt là gia nhập cuộc chiến từ lâu hay mới tham gia, nối đuôi nhau tiến lên, phát động một đợt tấn công mới, chùy kiếm đao thương đồng thời chĩa ra, tuyệt chiêu xuất hiện, hết sức rực rỡ!
Song mọi người vây công chỉ là phí công, một lần nữa bị đánh bay, Đạo Tổ vẫn đón nặng đánh nhẹ, tỏ vẻ khinh thường!
Nhìn thấy uy lực của Đạo Tổ đã đạt tới cảnh giới này, lòng mọi người thoáng trĩu nặng.
Chiến dịch lần này khác với những trận chiến quần thảo trên chiến trường, không dừng lại ở việc tập trung vào việc ganh đua sức chiến đấu của bản thân hay thực lực tổng hòa của đôi bên mà là chú trọng ở cảnh giới mà mình dày công tu luyện, phát huy trên hiện trường, cùng sự biến đổi tâm lý.
Lúc này đương đầu với Đạo Tổ, không ai lựa chọn đâm đầu bỏ mạng liều chết ngay từ đầu, phương án đầu tiên là thăm dò đối phương!
Ưu thế lớn nhất bên phe mình chính là nhân lực, nếu có thể dựa vào ưu thế này mà trực tiếp tấn công lần lượt, nhồi chết Đạo Tổ thì là tốt nhất!
Mặc dù mọi người đều biết ý tưởng này quá ngây thơ nhưng nghĩ lại thì cứ xem sao, vẫn có thể xem đó là một lần thử nghiệm trên chiến trường!
Sao lại không làm?
Song một lần thăm dò này lại làm tinh thần mọi người cùng trùng xuống.
Phe mình đã tính toán kĩ rồi mới hành động, đã chặn thiên đạo, chặn khí vận, chặn không gian, thậm chí đã cắt đứt ảnh hưởng của công đức…
Đã tập hợp ba mươi sáu cao thủ đỉnh phong của phe mình, liên thủ vây công nhưng Đạo Tổ vẫn luôn đối phó một cách thong dong, nhẹ nhàng!
Điều này tựa như đang cho thấy mọi người vẫn chưa biểu hiện bản lĩnh thực sự của bản thân, nhưng có lẽ Đạo Tổ cũng chưa thể hiện thực lực chân chính!
Bên ngoài cùng chung suy nghĩ, bên trong càng hiểu sâu hơn một tầng: “Xem ra, trận chiến hôm nay nhất định phải trả một cái giá thê thảm nhất, bằng không… Thực sự không thể gây khó dễ cho Đạo Tổ, kẻ đứng đầu thiên địa!”
Tất cả mọi người đều là cường giả giàu kinh nghiệm, trong đầu không có tính toán gì. Một khi ý nghĩ này được sản sinh thì bầu không khí giao tranh, không cần ai thúc giục cũng thoáng trở nên bi thảm.
Côn Bằng nghĩ: Yêu tộc không thể sống thiếu Yêu Hoàng dù chỉ một ngày! Chiến dịch lần này chắc chắc phải có sự hy sinh, để ta hy sinh đi, chẳng lẽ lại để Yêu Hoàng hy sinh trước mặt ta?
Đế Tuấn, Thái Nhất, Hi Hoà lại nghĩ: Ta không trả một cái giá lớn thì huynh đệ ta, phu quân ta, thê tử ta phải gánh thay! Thế thì để ta lên trước đi!
Đại đội Không Đủ nghĩ: Nếu ta lùi bước, các huynh đệ chắc chắn sẽ tiến lên, sẽ có sự hy sinh, nếu vậy ta sao có thể yên lòng? Nếu phải hy sinh, đương nhiên chính là ta!