Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2749 - Chương 2747: Đại Kết Cục 1 (4)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2747: Đại kết cục 1 (4)

Đám Tổ Vu Đại Vu cũng có chung suy nghĩ: Không thể để huynh đệ bỏ mạng, ít nhất cũng phải để họ chết sau lưng ta!

Vợ chồng Tả Trường Lộ đang dẫn đầu một đám đỉnh phong tinh hồn cũng không nghĩ khác: Chúng ta chết trận thì có gì để nói, đám tiểu tử kia còn trẻ, có chúng thì Nhân tộc sẽ có tương lai huy hoàng hơn…

Giữa lúc mọi người cùng chung suy nghĩ, chung trạng thái tâm lý, tất cả không hẹn mà cùng nhau thể hiện tâm thế bỏ mạng hy sinh!

Nhưng kẻ đầu tiên liều chết phát động thế công lại là người nằm ngoài dự đoán của mọi người…

Thiềm Thánh!

Toàn bộ cơ thể Thiềm Thánh phồng lên, đôi mắc rực lên ánh đỏ ngầu!

Trong cả đời này này, hắn sống đúng nghĩa người của hai đời, trải qua muôn vàn khổ cực để sống hai đời, chấp niệm duy nhất chính là thành Thánh!

Suy nghĩ duy nhất của hắn là: Kiếp trước ta chỉ sơ sẩy một bước nhưng kết quả là thân tử đạo tiêu. Kiếp này ta sống lại, làm lại từ đầu, ta biết hết những điều cấm kị, thấy được những chuyện trong tương lai, tất nhiên sẽ trở thành Thánh!

Ý nghĩ này đã bén rễ trong lòng hắn từ rất lâu, chẳng ngờ kiên trì đến cuối cùng nhưng vẫn công cốc như xưa.

Cho đến bây giờ, Thiềm Thánh đã sớm tuyệt vọng.

Bồ đoàn kia, người khác có thể có chút cơ hội, nhưng đối với hắn lại thẳng thừng từ chối.

Điều duy nhất hắn ghi tạc chỉ là chưa báo đáp công ơn cưu mang che chở của Vu tộc, nếu không vì thế thì Thiềm Thánh đã tự kết liễu mình từ lâu.

Chư vị Đại Vu có thể xem là những người bạn ít ỏi của hắn trên đời này.

Chứng kiến cảnh chư vị Đại Vu từng người vẫn lạc Thiềm Thánh vẫn giữ im lặng, thậm chí còn không đi tế bái, tỏ ra vô cùng tuyệt tình, lạnh lùng.

Nhưng trên thực tế đáy lòng hắn đã đau như bị dao cứa. Không phải không muốn đi tế bái mà là không muốn đến trước mộ phần, khơi lại những ký ức xưa, một lần nữa nếm trải nỗi đau thấu xương ấy.

Nhưng tới lúc này, Thiềm Thánh mới bất ngờ phát hiện mình có khuyết điểm rất nhiều so với những người khác.

Khuyết điểm đó chính là lòng mềm yếu, rất dễ xử trí theo cảm tính.

Mà tình cảm này một khi bộc phát sẽ không nén lại được, không kiểm soát được!

“Thì ra quá ít kinh nghiệm mới là khuyết điểm thực sự của ta! Cống hiến cho muôn dân quá ít cũng chính là thiếu sót chí mạng của ta! Là người của hai kiếp, nhận được cơ duyên từng trôi qua để làm lại từ đầu nhưng vẫn tỉnh ngộ quá trễ. Nếu ta được chứng đạo thì đó mới là chuyện đáng cười chê!”

Kể từ khi lĩnh ngộ điều này, Thiềm Thánh ngày càng tuyệt vọng, chỉ chờ đến thời khắc tiêu vong!

Và hôm nay chính là thời điểm ra đi!

Cuộc đời này đã vậy!

Hãy vì những người bạn mà ta thân thuộc… Toả sáng một lần, thể hiện ra thứ hào quang xán lạn nhất của cả hai kiếp!

Thiềm Thánh gào thét, vọt lên bổ nhào tới, tốc độ nhanh như ánh sáng, nhanh đến mức không thể hình dung.

Chính vì thế, hắn ngang nhiên vọt trước mặt Đạo Tổ trong sự chứng kiến của mọi người!

Tu vi toàn thân dồn hết về một ngón tay!

Băng Thiên Nhất Chỉ!

Đạo Tổ tiện tay chộp lấy, bắt được ngón tay đang dồn toàn lực của hắn, đúng lúc áy, năng lượng dồi dào bắt đầu khởi động.

Tạch tạch tạch…

Xương của Thiềm Thánh bắt đầu gãy lìa, từ vị trí tiếp xúc ban đầu ở cánh tay, nhanh chóng lan lên phía trước, vỡ thành bột phấn!

Nhưng thứ Thiềm Thánh hướng đến chính là điều này. Hắn biết đòn tấn công phủ đầu của mình nhìn rất dũng mãnh mạnh bạo, thật ra thì đang tách rời khỏi thế công của mọi người, Đạo Tổ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, mượn cơ hội giết chết mình để gạt bỏ sinh lực của phe đối thủ.

Người đơn lực mỏng luôn là khuyết điểm duy nhất của Đạo Tổ, có thể tiêu diệt một kẻ địch mà không mất quá nhiều sức lực thì phải tận dụng thời cơ!

Còn mục đích của Thiềm Thánh là tiếp xúc với Đạo Tổ, sau đó quyết không tách rời.

Thiềm Thánh chưa từng đặt kỳ vọng vào Băng Thiên Nhất Chỉ, hắn chỉ mong dùng Băng Thiên Nhất Chỉ để tiếp xúc với Đạo Tổ nhanh nhất có thể, tạo cơ hội cho Đạo Tổ giết mình trong lần hành động này, cũng như tạo thời cơ gây thương tích cho Đạo Tổ.

Nhưng sức mạnh và uy lực của Đạo Tổ hiển nhiên vượt xa tưởng tượng của hắn, trong khoảnh khắc hắn vừa mới phát động ý nghĩ tự bạo, một phần ba cơ thể hắn đã bị biến thành bột phấn!

Sức mạnh của Đạo Tổ khủng bố biết mấy, lan ra nhanh như thế đấy!

Bùm!

Phần cơ thể còn lại của Thiềm Thánh, cộng với tất cả sức mạnh từ linh hồn và thần thức, còn cả oán niệm tích luỹ trong trong hai kiếp, cùng nhau nổ tung, dùng hết sức dội một đòn!

Từ đầu đến cuối, Thiềm Thánh không nói một câu, một chữ!

Cũng không nhắn nhủ huynh đệ bảo trọng, không nói ta mở đường cho các huynh đệ, cũng không nói ta đi đoàn tụ với các huynh đệ…

Không nói một lời, không nói một chữ!

Trong sự im lặng triệt để, bùng nổ tột độ, lần bùng nổ này chính là vĩnh hằng!

Ơn của Vu tộc, lão phu báo đáp!

Vụ nổ kịch liệt và đột ngột khiến mọi người cùng rúng động một hồi, những người dẫn đầu thậm chí còn bị dư chấn của vụ nổ đánh bay ra ngoài.

Nhưng từ khi phát động thế công Thiềm Thánh đã làm tốt công tác chuẩn bị nên gần như tất cả uy lực của vụ nổ đều bộc phát về phía người trước mặt. Một đòn tấn công kia, chiến hữu phe mình cùng lắm chỉ bị chịu chút dư âm, chắc chắn không phải gánh thương tổn quá lớn.

Nhưng Đạo Tổ đang ở đối diện lại phải đón nhận vụ nổ tự bạo vô cùng mạnh từ một Bán Thánh.

Lúc Thiềm Thánh tự bạo, Đạo Tổ vẫn chưa buông ngón tay Thiềm Thánh.

Đó là điểm tiếp xúc và điểm kết nối của đòn kết liễu nhau giữa hai người. Một khi thả nó ra, Thiềm Thánh sẽ có cơ hội bỏ chạy, chính mình đang tính giết chết đối phương, sao có thể để lại kẽ hở để đối phương thoát thân!

Điều quan trọng hơn là Đạo Tổ tự cho là mình rất hiểu Hồng Vân. Một lão già tốt tính như Hồng Vân, tính tình ôn hoà, chuyển sinh kiếp khác nhiều năm như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, sao có thể bùng nổ ác liệt được?

Vả lại bây giờ chiến cuộc mới bắt đầu chưa đầy một giờ, còn lâu mới tới thời điểm cấp bách cần tự bạo để tạo thế công như này… Ta cũng không dồn ép chúng đến nỗi căng thẳng là vì muốn kéo dài chiến cuộc, thong thả hạ mấy tên, khiến những kẻ khác mệt mỏi, hao tổn tu vi một chút… Đến thời khắc mấu chốt phải tự bạo, đương nhiên uy lực cũng sẽ yếu đi, nếu mình có phải đối phó cũng dễ dàng hơn…

Bình Luận (0)
Comment