Nói theo cách đơn giản nhất thì cho dù ở đây có bất cứ ai tự bạo, cũng không khiến Đạo Tổ kinh ngạc như khi Hồng Vân tự bạo.
Nhưng không thể ngờ rằng kẻ khó có khả năng nhất, ở thời khắc khó tưởng tượng nhất lại bất ngờ tự bạo!
Đạo Tổ vô địch quá lâu, cũng vô tình quá lâu, vậy nên mới không để ý rằng, một người dành cả đời để làm một chuyện nhưng không thành, vất vả lắm mới có một cơ hội nhưng vẫn thất bại, không phải vì không chăm chỉ, không phải vì không nỗ lực, không phải vì quá trình, đơn giản là bởi duyên phận, đơn giản là vì không có số mệnh ấy!
Loại cảm giác tuyệt vọng và hoang đường ấy đã khiến người ta sụp đổ đến mức nào. Hai thánh vị đều vuột mất ở Tử Tiêu Cung!
Mà Tử Tiêu Cung lại là địa bàn của Hồng Quân Đạo Tổ!
Thánh vị ban đầu đều do Đạo Tổ chỉ định!
Thiềm Thánh kiếp này nhìn thấy Đạo Tổ… Cảm xúc phức tạp ấy, dâng trào ra cả mặt ngoài, khó nói nên lời!
Sao có thể không liều mạng, sao có thể không đáp trả một đòn, sao có thể không chĩu mũi thương vào kẻ khơi mào?
Đạo Tổ rên một tiếng, vạt áo trước ngực đã bị nổ tan, cơ thể bay ra xa trăm mét. Ban đầu mặt mũi trắng bệch, sau lại đỏ lên, hai dòng máu tươi nhỏ xuống từ lỗ mũi, tay xoa ngực, trong mắt toát lên vẻ phức tạp: “Hồng Vân, hay cho một tên Hồng Vân!”
Đạo Tổ bị thương!
Nhận thấy điều này, đám Tả Tiểu Đa bỗng thấy phấn chấn cả người!
Hóa ra Đạo Tổ cũng có thể bị thương!
Một chốc sau, nơi ngực áo Đạo Tổ đã khôi phục nguyên trạng, vẫn là một bộ đạo bào màu xanh như trước, thậm chí sắc mặt cũng hồng hào trở lại, như thể việc tự bạo của một Bán Thánh đỉnh cấp không gây ảnh hưởng gì đến hắn.
Song, trên đỉnh đầu hắn, có ba đoá hoa sen mọc lên, dưới bàn chân tuôn ra mây bảy màu, trong tay có thêm một cây phất trần.
Khi phất trần vung lên, hàng nghìn hàng vạn sợi tơ tuôn ra ngay lập tức, nó lan ra như thuỷ ngân chảy, không biết lan theo hướng nào, bắt đầu tấn công mọi người.
Mọi người vội vàng ngăn chặn đối phó, tơ mỏng và binh khí va chạm với nhau nhưng lại phát ra những tiếng vang khủng bố đinh tai nhức óc, ồn ào không dứt.
Sợi tơ mảnh dẻ nhưng đụng vào đại chuỳ lại thấy cực kì nặng nề, Tả Tiểu Đa cảm thấy cổ tay mình có phần tê dại.
Ba mươi sáu người chia thành bốn nhóm, một nhóm phá trận, ba nhóm khác triển khai ba đợt tiến công không ngừng nghỉ. Nét cười nhạt của Đạo Tổ vẫn không suy suyển, giơ tay nhấc chân hết sức ung dung.
Đột nhiên, thân người bay vụt về phía sau, trở tay ép xuống, vô số tiên sơn linh nhạc từ đâu rơi xuống, rơi được nửa chừng lại hoá thành những mũi núi đao sắc bén.
Mỗi toà núi đổ xuống đều mang uy lực bằng với sức mạnh đến từ đòn đánh của một vị Đại La đỉnh phong.
Ầm ầm ầm…
Hiện tại, tất cả mọi người đều không thể điều phối sử dụng sức mạnh thiên địa, nhưng Đạo Tổ vẫn có thể!
Đó là trong lòng cũng tự có Càn Khôn!
Chín người đang phá trận thấy tình hình không ổn, đồng loạt vút lên cao, xông lên trời, thể hiện bản lĩnh sở trường của bản thân, dùng hết sức ngăn chặn núi đao nhọn trên không trung.
Để cho phân đội đang tấn công ở dưới không bị phân tâm.
Một tiếng hét vang lên!
Tả Tiểu Đa thét lớn: “Giết!”
Lý Thành Long và mọi người nghe thấy tiếng hét này, đồng loạt di chuyển. Toàn bộ thành viên của đại đội Không Đủ nằm trong ba đội lập tức xếp thành hai hàng, Cao Xảo Nhi đứng đầu một hàng, một tay chống lên lưng Tả Tiểu Niệm, Lý Thành Long ở bên còn lại, một tay chống trên người Tả Tiểu Đa.
Cùng lúc ấy, Yêu Hoàng Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, một người giương Yêu Hoàng kiếm, Nhật Nguyệt câu; một người dốc hết sức thúc giục Chuông Đông Hoàng, triển khai thế công không gì sánh nổi!
Cộng Công Tổ Vu liều mạng lao về phía trước, bị Đạo Tổ đánh cho phun đầy máu me, nhưng lại làm cho không gian xung quanh ngập tràn Thiên Thuỷ cực hàn!
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình một trái một phải, đao kiếm kết hợp, hoàn toàn phong toả không gian mà Đạo Tổ có thể lẩn tránh!
Đế Giang Tổ Vu và Đan Không Đại Vu hợp thành cùng dòng, dốc hết sức phát huy năng lực không gian, tiếp tục phong tỏa không gian thêm một bước!
Nhưng khi Kim Liên đập xuống, Đế Giang và Đan Không đang dốc sức vận hành sức mạnh không gian bỗng phun máu tươi ào ạt, thế công bị ngắt.
Bùm!
Đạo Tổ đánh một quyền lên Hỗn Độn Chung, cơ thể Đông Hoàng bật lên, gần như bay văng ra ngoài, song dù có phun một ngụm máu tươi lên Hỗn Độn Chung, hắn cũng liều mạng nhất quyết không lùi.
Ánh mắt Tả Tiểu Đa trở nên lạnh lẽo, bỗng biến thành một người khổng lồ cao vạn trượng, Cửu Cửu Miêu Miêu Chuỳ xen lẫn hắc khí và bạch quang, tựa như uy thế vô song của đất trời, mạnh mẽ giáng xuống!
Đúng vào khoảnh khắc này, sức mạnh của mọi người tập trung hết lên người Tả Tiểu Đa.
Hợp dòng thành một kích!
Cửu Cửu Miêu Miêu Chuỳ cuồn cuộn uy thế, đụng độ với núi đao đang rơi rụng từ không trung, chỉ cần một cú va chạm đã khiến chúng bay đến đâu không rõ!
Bùm!
Hai thanh đại chùy rơi xuống thật mạnh.
Tả Tiểu Niệm di chuyển ngay khi đại chuỳ nện xuống, băng diễm trộn lẫn trên thân Băng Phách, hoá thành Băng Hoả kiếm cực hạn, Thần Hoàng được truyền lại ở trong cơ thể cũng được kích hoạt hoàn toàn, đột ngột đóng băng mười trượng xung quanh Đạo Tổ.
Đó là sức mạnh mà Tả Tiểu Niệm tập trung được từ sự liên hợp của tám đại cao thủ, cũng như toàn bộ tu vi, linh hồn, thần thức của bản thân nàng. Sau khi dốc sức ra đòn, khuôn mặt xinh đẹp thoáng trở nên trắng nhợt, hẳn là khi ra tay đã đến cực hạn, kinh mạch đan điền bị rút đến cạn kiệt, chỉ đạt được cái lợi trước mắt!
Đã lâu lắm rồi Tả Tiểu Niệm không có cảm giác mệt mỏi trống rỗng đến cùng cực như lúc này, thân thể yêu kiều bỗng lảo đảo suýt ngã, khối Bổ Thiên Thạch lớn trước ngực cũng không thể bổ sung kịp thời cho sự hao hụt này.
Sau cú ra đòn này, không thể đánh thêm cú tương tự trong một khoảng thời gian ngắn!
Không gian bị đóng băng đến cực hạn, bên trong là băng diễm thiêu đốt, dày đặc đến mức xung quanh nứt ra như mạng nhện.
Chiêu thức này dường như nằm ngoài dự liệu của Đạo Tổ, không đối phó kịp, vẫn giữ nguyên động tác giơ tay nhấc chân, đứng thẳng bất động tại chỗ, thực sự bị ngăn chặn bởi Cực Đống Chi Băng.