Nhưng tính tình hắn trầm ổn, tuyệt đối sẽ không vì cái này loạn thần, huống chi Tả Tiểu Đa điên cuồng công kích, có lợi ích lớn với Ma Tổ La Hầu!
Lại hai trăm giây trôi qua, cũng qua hai ngàn bảy trăm chiêu.
Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy lần nữa tạo thành gió lốc rung chuyển trời, ập xuống đột kích, lực lượng càng mạnh hơn!
Thí Thần Thương gào thét, cầm trong tay Ma Tổ, ập xuống chống đỡ!
Đại chùy sinh trưởng đập xuống Thí Thần Thương!
Đốm lửa tựa như tia chớp chiếu sáng bầu trời đêm.
Tình huống này, trước đó đã từng xảy ra nhiều lần.
Ma Tổ La Hầu hiểu rõ, bước tiếp theo Tả Tiểu Đa sẽ bắn ngược lên, một cái chùy khác theo đó rơi xuống…
Tiết tấu này, động tác võ thuật này đã quá quen.
Nhưng ngay lúc này, đại chùy trên đầu ngừng lại trước mặt còn chưa tới một phần vạn giây, đột nhiên chợt hiện ra một tiếng vang kỳ quái!
Hai mũi nhọn, nhanh như chớp, bay nhanh đến tập kích.
Hai mũi nhọn kia, xen lẫn với tiếng xé gió bén vô cùng, xuyên thẳng vào hai mắt Ma Tổ La Hầu!
Tai hoạ cận kề, khí thế rào rạt, Ma Tổ cảm thấy rất kinh hãi, nhưng đã không kịp trốn tránh, khoảng cách của lần tập kích này quá gần, cũng quá đột ngột!
Cũng chỉ có thể lập tức hai mắt nhắm lại, để mí mắt biến thành chướng ngại cuối cùng, nhanh chóng vận hết ma khí, nỗ lực chặn lại.
Nhưng đây là chiêu chấm dứt mà Tả Tiểu Đa âm mưu từ lâu, khoảng cách lại gần như vậy, chính là muốn Ma Tổ không kịp phòng bị!
Hai mũi nhọn sắc bén kia, mạnh mẽ xuyên vào mí mắt của Ma Tổ, xuyên thẳng ra sau mắt, thật sâu đâm, ước chừng năm tấc!
“Aaa!”
Ma Tổ La Hầu hét thảm một tiếng, liều mạng lùi lại, trong mắt chảy ra máu tươi đen ngòm.
Giây phút đau đớn này, đã gần đến giới hạn!
Từ lúc Ma Tổ La Hầu chào đời đến nay, trong cuộc đời dài dằng dặc chưa bao giờ nhận phải đau đớn như vậy!
Trong chốc lát, dường như linh hồn cũng đều co quắp lại.
Mà thế công lúc này của Tả Tiểu Đa, lần nữa mạnh gấp đôi, Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy giống hệt Tử Tiêu Thần Lôi, ba ngàn chùy đập xuống liên tục không thể nhìn thấy thứ gì, đánh lên thân thể mất hết hình dáng của Ma Tổ La Hầu!
Một đời Ma Tổ, trong nháy mắt bị Tả Tiểu Đa sinh trưởng đánh cho ma khí tán loạn đầy trời.
Thậm chí ngay cả một miếng xương cốt to bằng móng tay cũng không còn sót lại!
Không gian mấy ngàn trượng không gian cũng sụp đổ!
Vô tận vỡ vụn, dần dần hiện ra trước mắt!
Thí Thần Thương gào thét, xông lên giữa không trung, ở giữa không trung xoay quanh, ma khí phát ra không ngừng, càng lúc càng nồng đậm.
Một trận gió lốc dâng lên, vô số ma khí nhanh chóng tụ lại!
Tả Tiểu Đa múa đại chùy điên cuồng, từng chùy từng chùy không ngừng đập xuống, rõ ràng không muốn để cho ma khí tụ lại!
Nhưng ma khí thuận tiện hóa thành những lốc xoáy nhỏ, xoay tròn xung quanh, làm theo ý mình.
Cứ như vậy, Tả Tiểu Đa lo đông không được tây, tốn công vô ích!
Cuối cùng…
Bên trong ma khí, một bóng người chậm rãi thành hình.
Nương theo ma khí là tiếng thở phì phò, vô số ma khí rời rạc đều bị bóng dáng kia hấp thụ, hết sức gom lại ma khí, một bóng người cao to, cầm trong tay Thí Thần Thương xuất hiện trên cõi trần.
Đôi mắt chăm chú dừng trên mặt Tả Tiểu Đa, nói từng chữ: “Kiếm Quân Chủ! Thủ đoạn quả nhiên rất tốt!”
Ma Tổ La Hầu cũng không có cảm giác thủ đoạn của Tả Tiểu Đa có gì hèn hạ trơ tráo hay hạ lưu đáng khinh…
Là cường giả tiền bối, quy tắc chém giết thật ra hiểu rõ hơn ai khác!
Ẩu đả trên chiến trường, làm gì nói đến đê tiện trơ tráo?
Bất kỳ thủ đoạn nào, đều nên cần, giở mọi mánh khóe mới là chính đạo!
Cho nên thủ đoạn của Tả Tiểu Đa, hoàn toàn bình thường, thậm chí đúng mức, tận dụng đồ vật, đặc sắc vạn phần.
Đối với danh tiếng cường giả lâu năm của La Hầu mà nói, đều có một câu thừa nhận: Tất cả những người mắng địch đê tiện trơ tráo, đều là những kẻ bại trận!
Cường giả, xưa nay sẽ không kiếm cớ!
Điều này, không thể nghi ngờ.
Cho nên đối với thủ đoạn của Tả Tiểu Đa, cảm giác duy nhất Ma Tổ La Hầu chính là vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc… bởi vì những thứ này, hắn cũng có.
Thậm chí còn phong phú hơn Tả Tiểu Đa.
Nhưng bản thân hắn phối hợp không tốt như trình độ của Tả Tiểu Đa.
Dám dùng chiêu này để đấu ngang hàng với chính hắn, thậm chí còn vượt qua cường địch, chỉ ra sự can đảm này đã có thể nói làm vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ!
Đây là thiên phú!
Cũng có thể nói là di truyền! ?
Cho nên một cảm giác khác của Ma Tổ chính là… Vị Tuần Thiên Ngự Tọa kia quả nhiên không phải hạng người bình thường, mình giao thủ cùng hắn hai lần, một lần vừa đối mặt đã suy sụp, lần thứ hai tập hợp nhân lực, đã có thể cứng rắn đánh với chính mình, quả nhiên là cha nào con nấy, đôi phụ tử, nhi tử càng hơn lão tử…
Không phí lời như trước, hai người lần nữa hỗn chiến thành một đoàn.
Lần thứ hai giao thủ, Ma Tổ cảm thấy mình không có bao nhiêu tổn thất bất chợt phát hiện, bản lĩnh chiến đấu của Tả Tiểu Đa, hình như đột nhiên tăng lên mấy lần.
Trong lúc giơ tay nhấc chân ra tay, tràn đầy một cảm giác tự tin vốn có, mà cảm giác bầu không khí này càng ngày càng mạnh, càng ngày càng cao.
Tự tin!
Đây là biểu hiện tốt nhất cho sự nhận thức về sức mạnh của bản thân!
Ma Tổ cũng biết, cái gì tạo nên sự thay đổi của Tả Tiểu Đa -- chính là trận chiến cùng mình hôm nay.
Với sức mạnh của một người, chẳng những chiến đấu ngang bằng với Ma Tổ, thậm chí đánh nổ Ma Tổ!
Trận chiến này quả nhiên mang đến tự tin cho Tả Tiểu Đa, khiến nó trực tiếp tăng vọt đến mức nổ tung, thậm chí lật trời!
Tức là kể từ lúc này, tâm tính của Tả Tiểu Đa đạt đến cấp hoàn mỹ chưa từng có!
“Ta, từ đây về sau là cao thủ vô địch! Có thể ngang hàng sáng vai với Đạo Tổ và Ma Tổ, thậm chí còn vượt qua họ!”
Sự tự tin, phần tự tin này, không chỉ nâng cao sức chiến đấu của chính mình, càng thêm rèn người!
Câu tục ngữ nói đúng nhất, to gan lớn mật!
Khụ khụ...
Ngoài ra, Tả Tiểu Đa nắm chắc trong tay lực nặng nhẹ, cũng từ đại thành thăng cấp đến viên mãn!
Cho dù biến nhẹ thành nặng, hay biến nặng thành nhẹ, nhẹ không phải nhẹ, nặng không phải nặng, tất mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, muốn gì được đó.