Ánh mắt của Hồng Thủy Đại Vu đột nhiên trở nên sâu thẳm, hắn đang lặng lẽ tránh ra một khoảng cách với những người khác, đồng thời âm thầm đề tụ tu vi, nới lỏng Tỏa Định Thần Thức...
Đó là dấu hiệu chuẩn bị tự bạo...
Hai vị Tổ Vu Đế Giang, Thiên Ngô dưới chân cũng di chuyển vi diệu...
Vẻ mặt Tả Trường Lộ lóe lên, lặng lẽ dịch chuyển sang một bên, không biểu lộ...
Nhưng hành động này của hắn lại rơi vào trong mắt Ngô Vũ Đình. Mẹ Tả không ngăn cản, mà lựa chọn di chuyển sang một hướng khác. U Minh cô quạnh, sao ta có thể để ngươi đi một mình được. Đã định hồn xuống cửu tuyền, thì nhất định có ta bầu bạn...
Bên ngoài chiến trường, Du Tinh Thần quét qua mặt Tả Trường Lộ. Bằng hữu huynh đệ bao nhiêu năm, sao hắn có thể không nhìn ra ý đồ của Tả Trường Lộ...
Một tiếng gầm điên cuồng vang lên, trong nháy mắt Đông Hoàng đang định lao vọt về phía trước, một bóng người còn nhanh hơn hắn, lướt qua hắn.
Đông Hoàng suy nghĩ rất đơn giản, đại ca đại tẩu phu thê tình thâm, cho dù một người tổn thương, người kia cũng sẽ không sống một mình.
Hắn sống độc thân một mình, chết thì chết, dù sao còn tốt hơn là để một trong hai người xảy ra chuyện!
Thế nên Đông Hoàng đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Nhưng mà, người chuẩn bị sớm hơn hắn, phát tác nhanh hơn, lại là Côn Bằng yêu sư.
Nhiều năm quân thần ở chung như vậy, người mà Côn Bằng yêu sư bội phục nhất trên thế gian này, không ai qua được Đông Hoàng bệ hạ, người hắn biết ơn nhất cũng chính là Đông Hoàng!
Thậm chí còn vượt qua sự kính sợ đối với Yêu Hoàng.
Hắn và Đông Hoàng vừa là thầy cũng vừa là bạn, rất hiểu nhau.
Tình huống như thế rất rõ ràng, đã thông suốt rồi, nhất định phải có người hy sinh mới có thể đạt được mục tiêu.
Chính vì vậy, hắn đi đến một kết luận chắc chắn, người đầu tiên hy sinh, nhất định là Đông Hoàng!
Tất nhiên là hắn!
Bởi vì tính khí của Đông Hoàng là như vậy, phong cách làm việc từ trước đến giờ cũng là như thế.
Đông Hoàng quyết không cho phép đại ca đại tẩu mình chết trước trước mặt mình!
Thế nên sau khi Côn Bằng phát hiện ra động tác rất nhỏ của Đông Hoàng, hắn không nói một lời, lập tức thiêu đốt linh hồn của mình, thiêu đốt tiềm lực, thần thức của mình, thiêu đốt tất cả, thúc giục tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này, không nói tiếng nào mà bay lên, lao vọt tới!
Lướt qua Đông Hoàng, vọt tới phía trước Đông Hoàng.
Yêu tộc có thể không có Côn Bằng, nhưng không thể không có Đông Hoàng!
Nếu như có thể lựa chọn, đương nhiên ta sẽ chịu chết, bảo vệ Đông Hoàng bệ hạ!
Trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra.
Bởi vì hắn biết, nếu như nói ra, Đông Hoàng tuyệt đối sẽ không để mặc mình đi chịu chết.
Cho dù bản thân mình giành trước một bước, hắn vẫn sẽ ngăn cản. Biết rõ là thử nghiệm uổng công, nhưng vẫn thử!
Thế nên Côn Bằng yêu sư trực tiếp im lặng giành trước, giành trước Đông Hoàng một bước, đối mặt với Đạo Tổ!
Ầm ầm một tiếng, ngọn lửa xanh thẳm thiêu đốt linh hồn đã hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh lam, xẹt qua mọi người, nhắm thẳng vào chiến cục giữa Tả Tiểu Đa và Đạo Tổ. Trong quá trình lao tới đã khởi động sự tự bạo cực đoan nhất!
Sở dĩ làm như vậy là vì Côn Bằng biết, sau khi có kinh nghiệm ở mũi tên đánh lén trước đó, Đạo Tổ sẽ tập trung tinh thần ngoan cố phòng thủ, ý đồ kéo dài để qua thời hạn cuối cùng, dùng hơn bảy mươi phần trăm sức mạnh của mình để phòng ngự. Dựa vào sức lực của một mình mình thì chắc chắn không xông qua được, muốn lao tới ôm lấy Đạo Tổ rồi tự bạo căn bản là điều vọng tưởng!
Có lẽ Đông Hoàng có tu vi cao hơn một bậc có thể làm được, nhưng bản thân mình thì tuyệt đối không làm được!
Một tiếng nổ lớn vang lên, khói đặc bốc lên bốn phía trong nháy mắt.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đã chuẩn bị vọt tới.
Bởi vì hai người biết, chỉ dựa vào đòn tự bạo của Côn Bằng yêu sư thì sẽ không nổ chết được Đạo Tổ.
Nhưng đúng lúc đó... lại có hai bóng người không chút do dự xông tới, xông vào trong không gian tự bạo nát bấy kia.
Hai người này cũng không nói một lời, thậm chí còn không để người ta kịp nhìn rõ mình là ai đã vọt vào đó!
Hai người kề vai nắm tay, thiêu đốt linh hồn, thiêu đốt tiềm lực, thiêu đốt thần thức, thiêu đốt hết tất cả, vội vàng lao về phía Đạo Tổ, xông về Đạo Tổ bị Côn Bằng tự bạo đang lảo đảo lui về phía sau.
Lại một tiếng nổ lớn vang lên...
Du Tinh Thần!
Lệ Trường Thiên!
Hai vị tiền bối hộ vệ Nhân tộc mấy ngàn năm, là đỉnh núi của Nhân tộc, một câu nói cũng không để lại!
Đã tự bạo chịu chết rồi!
Mặc dù bọn họ không nói một câu, thế nhưng ý của bọn họ, ai cũng hiểu được.
Yêu tộc, Vu tộc có anh hùng liệt sĩ chịu chết, chẳng lẽ Nhân tộc không có người dũng cảm khí phách sao?
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cũng đã chuẩn bị tốt để tự bạo.
Nhưng Tả Trường Lộ không thể chết được! Ngô Vũ Đình không thể chết được!
Cứ để chúng ta!
Bọn họ quan trọng hơn ta rất nhiều, mà ta... đã sớm chẳng còn gì luyến tiếc.
Nếu như có bất kỳ ai trong hai vợ chồng lão Tả tự bạo, đôi vợ chồng son Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm sợ rằng sẽ sụp đổ mất. Lúc đó, mới là ngày tận thế của nhân loại!
Đã như vậy, thì để ta!
Đây là Du Tinh Thần!
Con gái không thể chết được, con rể đương nhiên cũng không thể chết. Lão đại càng không thể chết, cháu ngoại và cháu dâu dĩ nhiên lại càng không thể chết được!
Nếu như một nhà chúng ta nhất định phải có người hy sinh để đổi lấy thắng lợi, ngoài ta ra thì còn ai nữa?
Đây là Lệ Trường Thiên.
Khi nhìn thấy động tác mờ ám của Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, Lệ Trường Thiên đã nhanh chóng quyết định.
Trên thực tế, từ trước đó hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ chịu chết hy sinh...
Đối với cái chết hiện tại của mình, trong lòng Lệ Trường Thiên không chỉ không có hối hận, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Lão đại, lần này ngươi không tranh được với ta... khà khà khà...
Ba người tự bạo liên tiếp!
Một Yêu tộc hai Nhân tộc bỏ mạng chịu chết, hy sinh để đánh bại kẻ địch. Toàn thân Đạo Tổ máu thịt đầm đìa, trên mặt cũng có nhiều vết thương, nhìn thấy mà giật mình.
Tuy nhiên, mức độ vết thương của hắn thực sự không quá nghiêm trọng.
Tất cả các vết thương cộng lại không nghiêm trọng bằng vết thương do mũi tên trước đó của Bì Nhất Bảo gây ra!