Không chỉ bởi vì hắn dùng hơn bảy mươi phần trăm tu vi để phòng ngự, mà còn vì... trước mặt hắn, xuất hiện một chiếc hồ lô đong đưa.
Tử hồ lô!
Một cái hồ lô màu tím tinh khiết, thần bí mà cao quý!
Chỉ là, tử hồ lô này vì đã chịu sự tự bạo cực đoan của tam đại cường giả đỉnh phong nên không chịu đựng nổi sức nặng, toàn thân rạn nứt, vỡ nát, một đứa nhỏ miễn cưỡng duy trì được hình người đang thoi thóp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể về chầu trời.
Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ đều bi phẫn gào to: “Vô liêm sỉ! Ai cho các ngươi đi!”
Tả Tiểu Đa căm uất đến cực điểm, đại chùy vung lên, dốc sức vọt tới.
Một tiếng xoẹt nhẹ nhàng, lấy Tử Kim Hồ Lô cầm đầu, tám hồ lô đồng loạt hiện lên, lướt qua như đang di chuyển trên không, vây quanh tử hồ lô đã bị nứt vỡ đến chín mươi phần trăm, sau đó chín hồ lô cùng nhau biến mất...
Tử hồ lô, thứ đã giúp Đạo Tổ vượt qua tam đại đỉnh phong tự bạo, cũng là một trong những lá bài tẩy mà Đạo Tổ giữ lại đã lâu, từ lúc khai chiến tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện.
Tử hồ lô chính là lão đại hồ lô, cấp bậc uy năng vượt qua những loại cùng trang lứa, hơn nữa có được sự rèn luyện tỉ mỉ qua hàng trăm triệu năm của Đạo Tổ, sức mạnh ẩn chứa trong đó, chỉ với đòn đánh úp bình thường cũng chưa chắc có thể chặn được một kích của hồ lô!
Chính vì biết điều này, cho dù tình hình chiến đấu nguy cấp đến mức nào, Tả Tiểu Đa từ đầu đến cuối cũng không thúc giục một đám hồ lô trợ chiến.
Kết quả của việc bỗng nhiên dùng hồ lô trợ chiến, khả năng rất lớn sẽ bị Đạo Tổ lấy đi tất cả hồ lô, khiến cho thế cục càng thay đổi đột ngột, càng không thể cứu vãn!
Mà nay... Đạo Tổ bị kẹt trong đòn tự bạo của tam đại đỉnh phong, bị ép phải dùng đến tử hồ lô để tự vệ. Mặc dù đã thành công tránh được một kiếp, thế nhưng cũng khiến tử hồ lô bị thương nặng, uy năng không còn dư lại chút nào, bị một đám hồ lô cuốn đi, quay lại không gian Diệt Không Tháp. Lúc này, cửu đại Tiên Thiên hồ lô cuối cùng cũng tề tụ!
Mắt thấy tam đại đỉnh phong mất mạng, Tả Tiểu Đa đau đến không muốn sống, liên tiếp điên cuồng vung mấy trăm chùy, nện cho Đạo Tổ ngã trái ngã phải, mất hết hình tượng.
Nhưng những vết thương rách nát trên cơ thể Đạo Tổ cũng đang từ từ ngọa nguậy, khôi phục.
Uy năng tự bạo của ba người có uy lực không thể nghi ngờ, trên bảy mươi phần trăm uy năng tự bạo đều bị tử hồ lô gánh chịu, hơn nữa suy cho cùng, cấp bậc của bọn họ cách Đạo Tổ quá xa. Mặc dù có thể thành công khiến Đạo Tổ bị thương thêm, nhưng vết thương cũng không nghiêm trọng, ngược lại đang dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Khi mọi người thấy vết thương đầy mình của Đạo Tổ đang dần dần chuyển biến tốt lên...
Đế Giang Tổ Vu nhảy ra, trong ánh mắt chỉ có sự xấu hổ vô cùng.
Hắn đã từng tin tưởng Đạo Tổ như vậy.
Hắn vì Đạo Tổ mà làm những chuyện này, gần như trở mặt với mọi người.
Nhưng hắn sai rồi!
Đế Giang Tổ Vu chỉ cảm thấy, bản thân thực sự quá u mê.
“Lão đại, để ta!” Thiên Ngô Tổ Vu cắn răng kéo Đế Giang Tổ Vu lại.
Đế Giang hừ một tiếng, nói: “Các ngươi không giỏi về lực không gian, lúc này phải dùng lực không gian cấp cao nhất mới có thể trói chân hắn, có tự bạo nhiều hơn nữa cũng chỉ khiến hắn bị thương thêm thôi. Với cảnh giới tu vi của hắn, rất nhanh là có thể khôi phục... Hơn nữa bây giờ thời gian không còn nhiều, muốn thành công thì phải vận dụng phương pháp cực đoan!”
Nghe thấy câu này, Hồng Thủy Đại Vu đang muốn xông ra cũng sửng sốt.
Đúng.
Nếu quả thật như vậy, cái gọi là hy sinh đã không còn chút ý nghĩa nào nữa rồi.
“Sao ngươi không nói sớm!” Đông Hoàng giận dữ nói.
Đế Giang Tổ Vu lạnh lùng nói: “Ngươi nói vận dụng lực không gian cấp bậc cao nhất mà không cần chuẩn bị tụ thế gì sao? Lúc ta đang chuẩn bị... các ngươi đã xông lên rồi... Hơn nữa, cho dù ta có nói sớm thì cũng không ngăn lại được. Chính các ngươi cũng hiểu tại sao bọn họ lại làm như vậy.”
Những lời này của hắn không sai.
Nói một cách chính xác, ba người này không thiếu cơ hội để giết Đạo Tổ bằng mạng sống của mình, nhưng bọn họ càng hiểu rằng, cơ hội của bọn họ trong trận đánh cược này là rất mong manh. Mục đích thực sự của bọn họ, là không để cho những người mình quan tâm phải chết.
Căn cứ vào ý đồ này, nếu có thể giết chết Đạo Tổ hiển nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu không giết chết được... thì cũng không giết được.
Mình tự bạo trước một bước, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với việc người mà mình quan tâm xông lên chịu chết!
Nếu như dự đoán trở thành sự thật, thì đó sẽ là điều hối tiếc và ân hận suốt đời.
Đế Giang Tổ Vu tụ thế xong lắc mình đi ra, Tổ Vu một đời cũng bốc cháy toàn thân giống như ba người lúc trước!
Với việc sử dụng thêm bí pháp của Tổ Vu, thực lực toàn thân của Đế Giang ước chừng đã mạnh hơn gấp ba so với lúc bình thường!
Trong nháy mắt, hắn đã xông vào trận chiến.
Lực không gian được phát động ở giới hạn lớn nhất!
Nhưng Đạo Tổ như thể đã sớm dự đoán được Đế Giang có hành động như vậy, cả người hắn đột nhiên hóa thành những ngôi sao, cả không gian giống như một dòng nước, nhẹ nhàng lay động xung quanh, bốn phía lay động, có thể nói là chỗ nào cũng có, nhưng lại khắp nơi không thấy nữa...
“Đế Giang, ngươi nằm mơ!”
Thiên Ngô Tổ Vu nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt đỏ hồng, vọt lên...
“Lão đại! Huynh đệ tốt, một đời ngươi, đi cùng nhau thôi!”
Lại có một tiếng thở dài khe khẽ, một nữ tử áo trắng lặng lẽ xuất hiện phía sau Đạo Tổ, duỗi tay...
Không gian vốn dĩ tràn ngập lực không gian lại tái sinh, đột nhiên ngưng thực, thân hình chảy xuôi bốn bề của Đạo Tổ cũng theo đó cố định lại!
Người tới khom mình hành lễ, trên khuôn mặt sinh đẹp tràn đầy đau thương: “Hai vị ca ca, lên đường mạnh khỏe!”
Đúng là Hậu Thổ Tổ Vu lặng lẽ đi tới, nhúng tay vào trận chiến!
Vị đại năng thân hóa luân hồi của Vu tộc năm xưa, đã từng nói mình tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện hồng trần lần nữa.
Nhưng mà hôm nay đánh một trận, nàng vẫn tới, hơn nữa còn ra tay can thiệp trận chiến, ngăn chặn Đạo Tổ.
“Ha ha ha ha...” Đế Giang và Thiên Ngô cười to: “Đa tạ em gái giúp đỡ!”