Không quan trọng.
Hơn nữa trước đây Đạo Tổ đã nói, Đạo Ma không cùng tồn tại, nhưng lại là hai mặt một thể, phụ thuộc lẫn nhau. Đạo Tổ bất diệt, Ma Tổ đương nhiên cũng bất diệt. Đạo thống vĩnh cửu, nguyên ma cũng như vậy, tâm ma ma tâm, ma sinh ra do tâm, sao lại không lâu dài?
Trái lại, lúc rời đi, Thí Thần Thương gọi Yên Thập Tứ qua.
Sau đó mệnh lệnh Yên Thập Tứ hóa thành hình người đứng nghiêm chỉnh.
Bộp bộp bộp bộp tát mười mấy bạt tai.
Yêu Thập Tứ bị tát liên tục xoay như con quay.
Nhưng lại hưng phấn sắp chết, một bạt tai chính là một truyền thừa, Thí Thần Thương dùng loại cách thức trút giận này, để lại truyền thừa của mình cho Yên Thập Tứ.
Kẻ phản bội!
Làm tốt lắm!
Kẻ phản bội!
Mạnh mẽ lên!
Kẻ phản bội!
Sảng khoái không! ?
Sảng khoái!
.........
Sau khi chiến tranh toàn bộ đại lục, việc cần tiến hành ngay, nhân khẩu các tộc, mười còn không đến một, khắp nơi hoang vắng.
Theo đại chiến đến giai đoạn cuối, cờ trắng khắp mọi nơi, gần như mỗi nhà đều đốt giấy, để tang.
Từng tấm bia kỉ niệm, đột ngột mọc lên trên đất.
Kỉ niệm anh hùng liệt sĩ hy sinh trong những năm này.
Mà tiền tuyến lại là một cảnh tượng khác.
Trong chốc lát, người trong Vu tộc trở thành bánh trái thơm ngon. Cao thủ của Yêu tộc mời bọn họ uống rượu, Nhân tộc cũng muốn mời bọn họ uống rượu. Đều là đối thủ cũ đánh sống đánh chết nhiều năm như vậy, bây giờ lại sắp rời đi vĩnh viễn, về tình về lý đều nên tiễn một đoạn đường.
Bữa rượu ly biệt này, nói gì cũng phải uống.
Mặc dù Nhân loại Tinh Hồn nhớ mong chiến hữu qua đời, nhưng vào khoảnh khắc trước mắt này, phải ứng phó đám này đi rồi hẵng nói.
Suy cho cùng, đám này đi rồi, thì khổ một lần hoàn toàn sướng cả đời.
Cũng sẵn lòng đặc biệt bỏ ra khoảng thời gian trống này, lưu giữ đoạn hồi ức này.
Vào khoảng thời gian này, gần như mỗi ngày, Tả Tiểu Đa đều phải kéo Hồng Thủy Đại Vu cùng tu luyện. Không ngừng trau dồi, không ngừng giao đấu, không ngừng... trao đổi cảm ngộ lần này.
Hồng Thủy Đại Vu cảm thán muôn phần.
“Không ngờ cơ duyên lớn nhất cả đời này của ta, lại là lúc hóa sinh hồng trần, bị cứng rắn nhét cho một thằng con nuôi!”
Bây giờ Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa vẫn giống như ban đầu, một người rót vào, một người rút đi khí vận của Hồng Thủy.
Nhưng khi Tả Tiểu Đa trở thành thần minh sáng thế, khí vận tăng đột biến chưa từng thấy, khí vận Tả Tiểu Niệm lấy ra có thể nói là nhỏ nhặt không đáng kể
Được lợi như vậy, tiến cảnh của Hồng Thủy Đại Vu có thể gọi là nhanh như bay. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, hắn đã nhảy vọt đến cảnh giới đỉnh cao của cảnh giới Tổ Vu, cách thời gian đột phá chỉ còn nửa bước.
“Thời gian còn lại không nhiều, còn lại gác lại cảm ngộ tinh không đi, bây giờ ta chỉ muốn uống rượu.”
Trong lòng Hồng Thủy Đại Vu đầy không nỡ: “Ta và cha ngươi, phải uống nhiều thêm mấy bình rượu. Lần này từ biệt, sau này thật sự không biết còn có thể gặp lại không.”
Một bên khác, Cộng Công và Huyền Minh, Hậu Thổ ngồi với nhau.
“Em gái, đi cùng bọn ta đi. Thanh Thiên kiếp chấm dứt rồi, trật tự pháp tắc của thế giới cũ này mười đi hết tám chín phần. Lục đạo luân hồi sụp đổ hơn nửa. Duy trì nữa, chỉ là uổng công thôi... lại nói, trong tương lai Đạo Tổ nhất định sẽ thức tỉnh... chiến sự lần trước và nhân quả ngươi kết xuống, khi đó....”
“Không sao.”
Hậu Thổ rất bình tĩnh: “Năm đó lục đạo luân hồi xây dựng, Hậu Thổ càng không còn vu, duy chỉ có nắm giữ bình tâm trong lục đạo. Trước đó tổ địa chia cắt, thiên đạo rối loạn chưa từng thấy, lục đạo luân hồi mới biến thành trạng thái hỗn độn biến mất. Hôm nay, theo thế giới được khôi phục, tổ địa lại thấy ánh mặt trời, lục đạo luân hồi cũng đang khôi phục....”
“Lục đạo luân hồi là ta, ta chính là lục đạo luân hồi, đã sớm không thể tách rời. Sơ tâm như vậy, mà bây giờ vẫn vậy.”
“Còn về nhân quả Đạo Tổ, lại không cần lo lắng. Cả đời hắn tu hành, vâng theo đạo thuận thiên mà làm. Nhưng trong trận chiến cuối cùng này, hắn lại làm nghịch thiên, ta gia nhập trận chiến, thực sự làm thuận theo ý trời, hắn trách ta thế nào..... yên tâm đi.”
Hậu Thổ lặng lẽ nói: “Ta bằng lòng bảo vệ sinh linh của mảnh đất này, bụi về với bụi, đất về với đất, hồn phách quay về hậu thổ, há chỉ là lời nói mà thôi. Nhìn vong hồn bảo vệ bọn họ, liên tục không ngừng, luân hồi chuyển thế.... Nguyện người đời của ta, đời này đời sau, phú quý nghèo khổ đều có thể giữ lại một tia hy vọng và ảo tưởng.”
“Nguyện thế gian này, thiện có thiện báo, ác có ác báo. Kiếp này kiếp sau, quả báo không sai.”
“Ngoài ra.. trông coi giấc ngủ của các anh. Nếu chúng ta đi rồi... ta sợ, các anh sẽ cô đơn.”
Cộng Công và Huyền Minh ngẩng đầu thở dài.
“Cũng tốt.”
Hương bay ngàn dặm.
Rượu tràn Cửu Châu.
Ngày này.
Mấy cấp cao của đại lục mặc quần áo chỉnh tề, tập trung trước mộ của các anh hùng hy sinh trong trận chiến cuối cùng.
“Các anh em....”
Đám người Cộng Công Tổ Vu, Hồng Thủy Đại Vu gần như khóc không thành tiếng.
“Bọn ta phải đi rồi.”
Tiếp theo, họ vốn muốn nói lời tạm biệt gì đó, lại cảm thấy cổ họng đã nghẹn lại, một chữ cũng không nói ra được.
Các cường giả tung hoành tinh không, không ai địch nổi, lúc này muốn nói một chữ cũng khó khăn như vậy.
Từng cường giả dao cắt rìu chặt cũng không nhíu mày, lúc này lại rơi nước mắt đầy mặt, bi thương liên tục.
Mùi nhang đèn rợp trời kín đất.
Các cường giả lần lượt cúi đầu thăm hỏi, vẻ mặt trang nghiêm.
Yêu hậu Hi Hòa ôm chặt Tiểu Tiểu, nước mắt tuôn như mưa.
“Nhã Quỳnh, sau này ngươi...... nhất định phải đàng hoàng....”
“Mẫu hậu.... ngươi và phụ hoàng.... giữ gìn sức khỏe...”
Hà Đồ Lạc Thư mở ra, ba người Yêu hoàng, Đồng Hoàng, Yêu hậu bay đi, mang theo Hà Đồ Lạc Thư chứa đầy con dân Yêu tộc, dần dần xông lên trời.
Ba người vẫn không ngừng chào hỏi.
Yêu hậu Hi Hòa dán chặt đôi mắt tuyệt đẹp lên mặt Tiểu Tiểu, nước mắt không ngừng rơi xuống giống như trân châu đứt.
“Hoàng nhi... nhất định phải sống tốt....”
“Mẫu hậu....” Tiểu Tiểu quỳ xuống đất, nước mắt đầy mặt ngẩng đầu nhìn. Nước mắt của mẹ từ trên không rơi xuống, rơi tí tách lên mặt hắn. Hắn quý trọng dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhét vào miệng....
Đắng như vậy, nhưng lại ngọt ngào như vậy. Tư vị khó hiểu khắc mãi trong tim.
“Mẫu hậu!” Tiểu Tiểu kêu gào khóc lớn.