Trước khi rời khỏi, đám Lý Thành Long, Long Vũ Sinh tụ tập đi quỳ lạy tạm biệt trước mộ Tần Phương Dương.
Thực ra bọn họ đều biết, không rời đi thì thật sự không được. Đại tu giả có tu vi vượt qua cấp độ Thánh Nhân tập trung trên đại lục này nhiều như vậy, cho dù đại lục tổ địa lại thấy ánh mặt trời, thì vẫn không gánh vác nổi.
Không chỉ đám người Lý Thành Long bị đuổi đi, đến cả bản thân Tả Tiểu Đa, sau này cũng phải xéo đi.
“Cha mẹ, chúng ta phải đi đâu?”
“Ta mặc kệ các ngươi muốn đi đâu, ta và mẹ ngươi phải đi ra ngoài chơi đã...”
Tả Trường Lộ hừ một tiếng, nói: “Dù sao có dấu ấn linh hồn, một ngày hai ngươi không sinh, hai chúng ta không về một ngày! Chuyện này phải xem rốt cuộc các ngươi nhớ nhung lo lắng cho hai vợ chồng bọn ta bao nhiêu!”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa thành mướp đắng.
Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm thành trái cà chua, kiểu chín hoàn toàn.
Muốn có con, đó vẫn thật là vấn đề thời gian.....
Nhưng Tả Tiểu Đa cảm thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt để làm cha. So ra, hắn vẫn muốn trải qua thế giới hai người mấy năm.....
Một khi có con, vợ không phải là của một mình mình rồi.
Đối với điều này, Tả Tiểu Đa nhận biết rất rõ ràng.
Vô số truyền thuyết, thần thoại truyền kì, không phải không nói rõ điều này sao....
“Vậy hai người đi đi.... đợi lúc nào ta nhớ các ngươi... thì sinh con rồi gọi các ngươi. Chuyện nhớ nhung lo lắng phải luôn giữ trong lòng mới là nhớ nhung thật sự.” Tả Tiểu Đa không tim không phổi nói.
Với cấp độ tu vi hiện nay của cha Tả và mẹ Tả, cho dù lại gặp được Đạo Tổ, cũng có thể chiến đấu một trận, hơn nữa tỷ lệ thắng còn không hề nhỏ. Cho nên Tả Tiểu Đa thật sự không lo lắng sự an toàn của hai vợ chồng già, càng đừng nói mình còn bố trí một đại đội Không đủ rải rác khắp nơi, giữa đôi bên đều có liên hệ linh hồn.
Cho dù thật sự gặp được chuyện quỷ gì, truyền âm linh hồn là có thể tổ chức đánh hội đồng.
Tả Tiểu Đa cảm thấy trong tinh không bao la này, người có thể chịu được mình đánh hội đồng, hình như không có mấy....
Vì thế, vợ chồng Tả Trường Lộ cũng đi.
Lại sau một khoảng thời gian, Tả Tiểu Đa thả tiểu thế giới đã hoàn chỉnh thành hình, lại không có bất kì khiếm khuyết nào nữa của mình vào trong tinh không, để nó tự phát triển, không nhúng tay vào nữa.
“Tiểu Long, Tiểu Tiểu, các ngươi nhìn mà xử lý đi, đi chơi đi.”
“Bình thường không có việc gì thì đừng tìm ta, nếu có chuyện gì thì càng đừng tìm ta. Ta già rồi, già nua trên tinh thần... không chịu nổi việc gì nữa...”
“Còn có đám Hải Hồn Sơn, Đại Năng Miêu, Sa Điêu các ngươi nữa, ta đã hoàn thành lời hứa của các ngươi, đợi các ngươi sở hữu thực lực ngao du tinh không, hẵng đến tìm ta. Ta hứa, nếu thật sự có ngày như vậy, để các ngươi cũng gia nhập đại đội Không đủ!”
Tả Tiểu Đa nói như vậy.
Vẻ mặt đám Tiểu Long, Tiểu Tiểu, Oa Hoàng Kiếm ngơ ngác.
Ngươi già rồi?
Ngươi rõ ràng là lười, chuyện gì cũng không muốn làm....
“Nhìn cái gì? Lúc nào ta nhớ các ngươi đương nhiên sẽ đến thăm các ngươi.” Tả Tiểu Đa vẫy tay, đã sớm ném tân thế giới vào ngân hà xa xôi bên ngoài, sau đó thản nhiên trở về cùng Tả Tiểu Niệm.
Trải qua thế giới hai người của mình.
Hai người lại về đến thành Phượng Hoàng, trong phòng cũ của nhà mình, giống như vợ chồng Tả Thị hóa sinh hồng trần năm đó.
Rảnh rỗi không có gì làm, có lúc đi la cà đến nhà Hồ Nhược Vân, ngẫu nhiên đi dạo đến Nhị Trung thành Phượng Hoàng.
Cứ qua nửa năm sau như vậy, cuối cùng cảm thấy bầu không khí thực sự quá yên tĩnh, quá nhàn hạ, đặc biệt là trong tinh không, như có âm thanh gì đó đang gọi.
Dưới khí cơ nhân quả dẫn dắt, song song phá không mà đi.
Ở tận Cửu Trùng Thiên xa xôi...
Mấy người đang thảo luận.
“Thằng nhóc này về bên ai?”
“Ta không muốn, lười biếng quá rồi, cá muối còn siêng năng hơn hắn...”
“Ta cũng không muốn, ti tiện quá rồi, có thể tưởng tượng ra danh tiếng của hắn trong tương lai....”
“Hay là để tự hắn thành một nhà đi.... ôi, Quân Tà, ngươi có thể cân nhắc kết đồng minh với hắn.”
“Được rồi, tha cho ta đi, lão tử cũng không bằng lòng mỗi ngày bị hắn tiện đến ra máu đầy mặt.”
“Sở Dương, ngươi..... ừm, bên đó của ngươi đã đủ người rồi.”
“Ừm, không đủ ta cũng không cần hắn. Hắn là con trai ruột, bọn ta không phải, lão tử gato rồi.”
“Ha ha ha....”
“Diệp Tiếu, ngươi...”
“Đừng gọi ta, thế lực của ta đương nhiên yếu kém, nhưng thằng nhóc này.... chỗ nào mát mẻ thì đần người ở đó đi...”
Mọi người yên lặng một lát.
Rất lâu, một tiếng vù, lại có người đến, mọi người lập tức đều trưng vẻ mặt mướp đắng.
Một âm thanh tề mi lộng nhãn nói: “Ya, các ngươi đều ở đây à. Mau đến xem đi, hôm nay có phải ta đẹp trai hơn trước đây không?”
Mọi người lần lượt che mặt.
Đột nhiên, người ở chính giữa hai mắt tên đó sáng lên: “Đàm Đàm, ngươi đến thật đúng lúc. Không phải ngươi luôn phàn nàn không có minh hữu sao? Hôm nay, minh hữu của ngươi đến rồi, chính là duyên trời tác hợp cho ngươi, lại cực kỳ ăn ý.”
Tên mới đến rất vui mừng: “Thật à, ta có minh hữu rồi? Nhiều năm như vậy, bị các ngươi đẩy qua đẩy lại, cuối cùng có bạn đồng hành rồi. Duyên trời tác hợp là cái quỷ gì, lẽ nào là gái đẹp, nhưng ta là người có gia đình rồi....”
“Nghĩ cái gì thế, ý của bọn ta là bạn đồng hành của ngươi vô cùng trâu bò, tương đương với ngươi, cho dù là tu vi, thực lực hay là những phương diện khác...”
“Quá tuyệt, hắn ở đâu? Ta đi tìm hắn! Sau này song kiếm khách tinh không bọn ta, cùng tiến tinh hà!”
“Vù....”
“Không sai, sau này tên tuổi các ngươi song tiện tinh hà, gọi ra chính là bất khả chiến bại, tinh hà tắt tiếng....”
“Két két két két két.... nhận được khen ngợi, trong lòng ta rất an ủi, lập tức cảm thấy mình lại đẹp trai thêm mấy phần...”
“Gào gào gào....”
“Ha ha ha....”
Đương nhiên Tả Tiểu Đa không biết, một đám vô liêm sỉ sắp xếp cho mình một cái hố lớn trước mặt.
Hắn đang dẫn vợ du ngoạn đó đây, phóng khoáng không chịu nổi... đồng thời cũng cố gắng luyện công.
Tả Tiểu Niệm rất kì quái, mỗi ngày hắn bận việc gì?
“Ta đang phục nguyên một món đồ, khó quá.”
“Đồ gì”
“Một đóa hoa.”
......
Trong tinh không.
“Hai đứa này vẫn còn chưa muốn có con? Đây là thật sự không nhớ nhung lo lắng cho hai người già chúng ta mà!”
“Tức chết lão nương....”
“Lại qua nửa năm chưa có tin tức thì chúng ta trở về tiến hành đánh đôi nam nữ!”
“Được....”
......
Trên đại lục Tinh Hồn.
Hồ Nhược Vân nhìn con gái đã trở thành một cô gái lớn, nhíu chặt mày: “Ngươi nói ngươi đi, lớn như vậy rồi, cũng phải cân nhắc chuyện cá nhân chứ.”
Lý Thanh Nguyệt thở dài: “Hiện giờ ta là hiệu trưởng Nhị Trung, đang gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai, chuyện lớn cả đời không vội. Tuổi thọ võ giả dài đằng đẵng, các ngươi vội cái gì.”
“Bây giờ ngươi là gái già rồi biết không, lẽ nào cả đời này nghệch ra ở trong nhà!”
“Bản thân ta có tiền lương, lại không bám váy mẹ...”
“....”
Tháng tám trung thu.
Lý Thanh Nguyệt im lặng ngồi trên mái nhà, nhìn trăng sáng trên bầu trời.
“Trăng sáng, thật tròn.”
Đôi mắt xinh đẹp của nàng si mê nhìn trăng sáng trên không, không chớp mắt.
“Mặt trời ban ngày, cũng rất tròn nhỉ....”
“Vì sao mặt trời ban ngày vĩnh viễn không gặp được trăng tròn trên không nhỉ?”
Nàng lặng lẽ ngồi, si mê nhìn, mái tóc tung bay trong gió đêm, hai mắt lại nhìn mơ màng.
Giống như đang nhớ lại gì đó.
Khi mình còn bé, có một đôi tay lớn ấm áp, có một người, bầu bạn lâu dài với mình.
Cho dù hiện tại, trong lòng bàn tay, dường như vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ của người đó.
Lách tách.....
Hai hàng nước mắt rơi xuống vạt áo.
“Ta không thích mặt trời tròn, ta thích mặt trời vuông.”
“Nhưng mặt trời hình vuông, khi nào mới có thể xuất hiện chứ?”
“Lúc nào… ngươi mới có thể quay lại chứ?”
Nàng ôm đầu gối, lặng lẽ ngồi trên mái nhà.
Nhìn mặt trăng.
Sắc mặt bình tĩnh.
Rất lâu... hình như có thứ gì, rơi xuống từ trên trời?
Đó là cái gì?
Nàng trợn mắt, nhìn bầu trời, không nhịn được duỗi tay ra....
Bay đi, bay đi...
Đây là một đóa hoa?
Trong suốt long lanh, như mộng như ảo.
Trên cánh hoa, hình như có chút ánh sáng lấp lóe...
“Hoa bỉ ngạn!”
(Hết)