Vẫn sụp đổ... Không biết ở chỗ xa bao nhiêu...
Loại phương thức sụp đổ này có tiếng động tạo thành rất là nhẹ, nếu không phải là có tâm nghe lén căn bản là không phát hiện được bất cứ sự khác thường nào.
Ninh Tùy Phong đã xóa sạch tất cả các dấu vết một cách tỉ mỉ rồi mới rút thanh kiếm từ trong ngực ra.
Thân kiếm nhuốm máu, đỏ chót một vùng.
Hắn nhìn máu trên thân kiếm, cười gượng không hề có một tiếng động nào, nói lẩm bẩm: “Ta thua rồi, thua toàn bộ nhà họ Ninh... Nhưng Khuynh Thành cuối cùng vẫn có thể sống tiếp.”
“Tuy nàng không phải là cốt nhục do ta sinh ra, nhưng, nàng sẽ mãi mãi ghi nhớ, nàng đã từng mang họ Ninh.”
“Huyết thống nhà họ Ninh sẽ không bị cắt đứt, nhất định có thể tiếp tục kéo dài!”
“Các ngươi thắng rồi.”
“Ta chờ, kết cục cuối cùng.”
Đúng vào lúc Ninh Khuynh Thành rời khỏi nhà cũ nhà họ Ninh, Thành Phượng Hoàng nổ ra một trận đại chiến!
Mà trận đại chiến này đã thu hút toàn bộ ánh mắt của tất cả các thế lực cao cấp trong Thành Phượng Hoàng!
Bao gồm Tần Phương Dương, bao gồm Lam Thư, Mục Yên Yên, Cục Tinh Thuẫn, Thành Vệ Quân, Phủ Tổng Đốc... Tất cả tất cả các thế lực!
Nguyên nhân không có gì khác, chỉ là bởi vì trận chiến này đánh rất khốc liệt, sự khốc liệt vượt ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người!
Toàn bộ Khách sạn Vân Hà, sau trận chiến này đã hoàn toàn biến mất!
Nhà họ Ninh cũng không biết lên cơn điên gì, điều động cả nhà, gần như tập hợp tất cả sức chiến đấu cao cấp mà nhà họ Ninh đang có, đi tới Khách sạn Vân Hà bắt người, tạo ra xung đột ngay tại chỗ, một nam một nữ xông khắp trái phải tiến hành huyết chiến với người nhà họ Ninh.
Thực lực của một nam một nữ kia tương đối không tầm thường, nam lại là tu giả cấp số Anh Biến, nữ thì có thực lực của Đan Nguyên Cảnh cấp cao, nhưng lần này nhà họ Ninh quyết tâm muốn nhằm vào bọn họ, không tính toán bất cứ đánh đổi nào, không nhìn thương vong, lại thêm người đông thế mạnh; Một nam một nữ kia từ từ rơi vào thế bất lợi, nguy cơ tràn ngập.
Theo sự kéo dài của chiến sự, tình hình trận chiến leo thang nhiều lần, càng ngày càng kịch liệt, toàn bộ Khách sạn Vân Hà bị san phẳng thành bình địa, tình hình chiến sự vì vậy mà thay đổi vị trí, một nam một nữ kia vừa đánh vừa lui rồi lại bị bao vây trên quảng trường trống vắng, khó có khả năng chạy thoát.
Mà ngay tại lúc này, một người trung niên bỗng nhiên xuất hiện, cơ thể hóa thành mây xanh, gia nhập trận chiến, nhưng giữa lúc ánh kiếm nhập vào xuất ra, vô số ánh kiếm tung hoành, trong khoảng thời gian vài hơi thở, ánh kiếm kia đã bao bọc một nam một nữ trốn xa, chẳng biết đi đâu.
Mà cao thủ nhà họ Ninh tham dự trận chiến này lại chết ngay tại chỗ!
50 người tinh anh trong gia tộc kết hợp lại bao vây tấn công, chẳng những không bắt được người, ngược lại chết trận ba mươi chín người!
Thất bại thảm hại, thất bại thảm hại!
Mà trận chiến này lại khiến tất cả nhân vật cao cấp của Thành Phượng Hoàng vì thế mà choáng váng!
Nhà họ Ninh như thế nào, không ai quan tâm.
Nhưng... Người trung niên xuất hiện cuối cùng kia là ai?
Người trung niên bỗng nhiên xuất hiện này, thu hút ánh mắt của tất cả cao thủ của Thành Phượng Hoàng trong nháy mắt!
Trở thành một tiêu điểm!
Tu vi của người trung niên kia rõ ràng đã là cảnh giới Hóa Vân!
Hơn nữa tu vi ở bên trong cảnh giới Hóa Vân của người này cũng tuyệt đối không thấp; Với tu vi khai triển ra hiện nay cũng đã là Hóa Vân cấp trung; Nhưng tất cả mọi người đều có một suy đoán chung: Đây chắc chắn không phải là toàn bộ thực lực của người này!
Như vậy... Người này là ai?
Hàn Tùng và một cao thủ Hóa Vân khác của Cục Tinh Thuẫn đã từng sử dụng hết toàn lực để theo dõi ở phía sau, muốn xác nhận thân phận của người này, không ngờ trong lúc di chuyển lại lạc mất tung tích của người kia.
Đối với kết quả như vậy, hai người cũng không khỏi vì vậy mà ngơ ngác!
Phải biết Hàn Tùng và một cao thủ Hóa Vân khác đã bắt đầu theo dõi người trung niên kia trong lần đầu tiên chạy trốn, người kia còn mang theo hai người những vẫn có thể thoát khỏi sự theo dõi của hai người một cách dễ dàng như vậy, biến mất không còn nhìn thấy hình bóng, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Như thế có thể thấy được, tu vi của người này há chẳng phải là cách xa hai người Hàn Tùng sao, thậm chí không kém gì tu vi khiến người khác kinh ngạc lúc hưng thịnh của Thượng Thanh Vân?
Cao thủ như vậy, tại thời điểm này đến Thành Phượng Hoàng, hắn muốn làm gì?
Liệu có phải vì chuyện Phượng Mạch Xung Hồn sắp bắt đầu mà tạo thành ảnh hưởng!?
Một người như vậy, một nhân vật như vậy, giờ phút quan trọng như vậy, tạo ra ảnh hưởng to lớn như vậy, có thể nói là rút dây động rừng, có thêm rắc rối về sau!
Mặt của Tưởng Trường Bân đã đen như cái đáy nồi rồi!
Hắn có một linh cảm mãnh liệt, nhóm người này phần lớn là đến vì Phượng Mạch Xung Hồn.
Suy nghĩ này vừa hiện ra, bất giác đầu đau như búa bổ!
Mẹ nó, chuyện này vẫn chưa xong sao?
Hôm qua Tưởng Văn Châu vừa mới rời khỏi Thành Phượng Hoàng, trở về tổng bộ.
Hắn từ trước đến nay vẫn là Tổng Cục Trường của Cục Tinh Thuẫn, quản lý toàn bộ các công việc, thật sự bận bịu, công việc cần xử lý càng nhiều.
Có thể ở Thành Phượng Hoàng mười ngày cũng đã là ngoại lệ xưa nay chưa từng có.
Hắn đi rồi, tất nhiên là Tưởng Trường Bân phục chức, gánh hết mọi khó khăn khi nhậm chức.
Chỉ có điều lúc này Tưởng Trường Bân thật sự đã đàng hoàng hơn rất nhiều, chuyện lần trước đã đủ hù doạ Tưởng mặt to, chỉ là sơ xuất một bước nhưng suýt chút nữa toàn quân bị tiêu diệt!
Không, nếu không phải sau cùng có một cái chùy kinh thiên động địa đến cứu viện, phe mình khó tránh khỏi toàn quân bị tiêu diệt!
Thật sự là quá nguy hiểm!
“Mau chóng nghĩ cách xác nhận xem nhóm người này có lai lịch như thế nào.”
Các thuộc hạ nghe được mệnh lệnh này tất cả đều cười trong đau khổ.
Nếu chỉ là điều tra đơn thuần, thậm chí xác nhận tăm hơi của nhóm người này đúng là việc dễ làm, cho dù ba người này tạm thời đã biến mất không còn tăm hơi nhưng muốn từ Thành Phượng Hoàng tìm thấy mấy người này cũng không phải là việc gì khó.
Nhưng vấn đề là việc thật sự phải đối mặt, sau khi tra được?
Làm sao bây giờ?
Ai dám đi gặng hỏi?