Cao thủ như vậy cũng không cần động thủ, quả thực chỉ cần hít thở cũng có thể thổi chết một đám người...
...
Đám người Tưởng Trường Bân đang buồn bực, đau đầu.
Mà Phương sư thúc Phương Nhất Nặc vừa mới thi triển uy lực thần kì giết chết cả nhà họ Ninh lại càng sầu não thêm, sầu não đến cực điểm, đầu đau như búa bổ.
Bên trong một căn nhà dột nát bị bỏ hoang nào đó ở vùng ngoại thành.
Phương sư thúc nhìn chăm chú vào một sư điệt, một sư điệt nữ, các nếp nhăn đen trên trán suýt chút nữa thì hướng lên trên đầu.
“Mau mau nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này Phương Nhất Nặc thật sự muốn điên rồi!
Ta đã dặn đi dặn lại, bảo các ngươi phải cẩn thận, phải lo sợ...
Khi bình tĩnh thì nghĩ lại những chuyện đã qua và rút ra bài học cho bản thân, khắc phục khuyết điểm. Còn khi rảnh rồi thì bàn luận những chuyện thị phi, được mất.
Thà người khác mắng ta một câu chứ không thể để ta đánh người khác một quyền.
Đặc biệt là bản thân đang ở đại hậu phương Đại Lục Tinh Hồn... Càng phải cẩn thận đủ loại.
Ta thành thật chất phác chỉ bảo hai ngươi mười mấy vạn dặm đường, đến Thành Phượng Hoàng cũng tận tâm chỉ bảo hết lần này đến lần khác, ngay cả lời lẽ chí lý, phương pháp kì diệu một đời cũng đã đưa ra hết.
Sau đó... Hai ngươi đi ra ngoài nhiều lắm cũng chỉ là một hai giờ đã gây ra một việc lớn như vậy cho ta!
Như vậy còn biết điều ra sao? Như vậy còn giữ bí mật như thế nào?
Ồn ào đến mức cả thiên hạ đều biết như vậy, ông đây đánh nhau liên tục còn không bằng các ngươi.
Vân Tuyệt Ảnh và Mặc Huyền Y đều cúi thấp đầu không nói lời nào, hai người đều bị thương.
“Các ngươi... Các ngươi...”
Phương Nhất Nặc nổi trận lôi đình: “Cho dù các ngươi cho ta liên hệ một chút với Tam sư tỷ của các ngươi để nắm rõ khoảng thời gian bước đệm của tình hình bây giờ là được rồi, ngay cả một chút thời gian như vậy cũng không cho, các ngươi quá tốt rồi!”
“... Xin lỗi, sư thúc.” Mặc Huyền Y xin lỗi một cách nhỏ nhẹ.
“Xin lỗi mà có ích, ta còn phải giết người sao? Đi ra nói một câu xin lỗi cũng không xong?”
Phương Nhất Nặc càng tức giận.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Ngươi có nói rõ hay không! Sao lại chọc vào một đại gia tộc như vậy? Có thể một mạch điều động được nhiều người như vậy, nhìn chung toàn bộ thế lực của Thành Phượng Hoàng cũng không có mấy nhà, các ngươi từng người cũng thật sự biết cách gây chuyện đó chứ!”
Sắc mặt Mặc Huyền Y vô cùng quẫn bách, kể lại đầu đuôi sự việc một cách lắp ba lắp bắp, còn chưa nói hết Phương Nhất Nặc đã bùng nổ.
“Ngươi ngươi ngươi... Mặc đại tiểu thư!”
Phương Nhất Nặc: “Phương mỗ ta thật sự không nhìn ra, thật sự xem thường ngươi! Hoá ra ngươi đến địa giới Thành Phượng Hoàng này là vì hành hiệp trượng nghĩa? Thật sự là... quá giỏi rồi, bắt dâm tặc...”
“Đến đại hậu phương của kẻ địch, ngươi chuyện gì không làm, chuyện đầu tiên làm là đi ra ngoài biểu dương chính nghĩa, đi bắt dâm tặc?”
Phương Nhất Nặc xoắn tóc của mình lại, vẻ mặt không nói nên lời: “Đây là sự xui xẻo từ đời thưở nào để lại cho ta, tự nhiên lại đi ra ngoài cùng với hai ngươi? Trời ơi, đất hỡi, ta đã tạo ra tội ác gì, ngươi lại muốn nhằm vào ta như thế!”
Mặc Huyền Y cúi đầu không dám lên tiếng.
Vẻ mặt Vân Tuyệt Ảnh trắng bợt: “Sư thúc, sư muội là con gái, nhìn thấy loại chuyện ức hiếp con gái này thì không chịu nổi, sự phẫn nộ nhất thời cũng là chuyện bình thường...”
Phương Nhất Nặc túm lấy cổ áo của Vân Tuyệt Ảnh xách lên, dữ tợn nói: “Bình thường? Bình thường bà nội ngươi! Bây giờ đã ầm ĩ đến mức độ này, không biết chắc lúc nào hai chúng ta “người chết đạo mất” ở chỗ này vì dính líu đến nàng đó, ngươi xem nói đến lúc đó nàng còn có thể chịu nổi hay không?”
“Chuyện này... Sư thúc ngươi nói quá lời rồi!”
“Bà nội ngươi.”
Phương Nhất Nặc giận dữ nói: “Lúc nãy ta mang theo hai đứa ngu các ngươi bỏ chạy, các ngươi biết người đuổi theo chúng ta ở phía sau là ai không? Đó là hai người cảnh giới Hóa Vân đó!”
“Nếu không phải ông đây làm mọi chuyện một cách cẩn thận, chiều hôm nay đến lúc nước tới chân mới nhảy, đi trước thăm dò con đường đào tẩu, lần này, cho dù cuối cùng có thể chạy trốn, cũng ắt phải bị người ta nắm lấy đuôi, để lại manh mối, ngươi nói xem chúng ta để lại dấu vết thì còn có thể có kết quả tốt sao?”
“Hóa Vân? Sao có thể như vậy?”
Vân Tuyệt Ảnh ngạc nhiên: “Một thành phố nhỏ như vậy... Lại có hai Hóa Vân cùng lúc xuất hiện?”
“Óc heo!”
Phương Nhất Nặc cả giận nói: “Nói ngươi óc heo căn bản là sỉ nhục con heo! Nơi này có Phượng Mạch, chúng ta muốn có, chẳng lẽ người khác không nghĩ muốn có sao? Đó là chuyện lớn mang tính vận mệnh của đại lục, hai Hóa Vân thì làm sao? Cho dù xuất hiện hai Ngự Thần ta cũng không cảm thấy có gì bất ngờ!”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Vân Tuyệt Ảnh ngơ ngác, nói.
“Làm? Làm cái con khỉ khô ấy!”
Phương Nhất Nặc gầm lên một tiếng, sau đó bắt đầu ngồi sang một bên, lặng im suy nghĩ.
Tình hình bây giờ, thật sự khó giải quyết.
Có lẽ đối phương, nhân viên bên phía Đại lục Tinh Hồn tạm thời khó có thể xác nhận thân phận của mấy người chúng ta, chắc cũng chỉ nghi ngờ mà thôi.
Nhưng, lần này mình vừa lộ diện, người bên phía Vu Minh tất nhiên sẽ biết người Tham Lang đến rồi!
Tìm tới cửa chính là chuyện có thể mong đợi, dự đoán trước.
Đây mới là phiền phức lớn nhất!
Làm thế nào mới tốt?
“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi người các ngươi hoá trang toàn bộ cho ta!”
Phương Nhất Nặc nói một cách hung tợn.
“Hãy hóa trang thành cái loại mà ngay cả mẹ ngươi cũng không nhận ra ấy!”
“Còn dám để xảy ra sơ suất, chính ta sẽ giết chết hai người các ngươi sau đó cao bay xa chạy!”
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mộng Thiên Nguyệt ở trong văn phòng tổng giám đốc của mình nổi trận lôi đình.
“Ninh Tùy Phong đây là muốn làm gì! Tối hôm qua tại sao lại làm ra một chuyện lớn như vậy, lại cho phép cả nhà đi ra ngoài hái hoa, lẽ nào hắn còn chê cục diện chưa đủ loạn sao? Lẽ nào hắn còn chê hai nhà chúng ta vẫn chưa nhận đủ sự chú ý sao?”
Mộng Trầm Thiên ở một bên, trầm mặt cau mày.
Hắn suy xét mọi cách cũng khó có thể lý giải được mục đích của hành động tối hôm qua của nhà họ Ninh là gì, chủ ý trong đó là vì cái gì?