Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 481 - Chương 482: Không Thích Hợp

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 482: Không thích hợp

“Lóe lên tia sáng? Ý tưởng đột phá?”

“Đúng vậy.”

Vương Thế vũ cười khổ nói: “Thật sự là một ý tưởng đột phá, ta cũng chỉ đưa ra để mọi người cùng tham khảo, nếu như cảm thấy không thích hợp thì cứ xem như ta chưa nói gì, tham khảo thử.”

“Mời nói.”

“Ta cảm thấy... Chúng ta có thể xây dựng một tòa lầu cao nhất thành tại vị trí trung tâm của thành... tế đàn Thiên Hỏa, chỉ cần có thể nhanh chóng hoàn thành trước ngày Phượng Mạch xung hồn là được.”

Vương Thế Vũ nói rõ ràng từng chữ.

Bỗng nhiên Hà Viên Nguyệt ngẩng đầu.

Khi nói ra lời này, đến cả Cao Văn Thành cũng hết sức ngạc nhiên, vội vã ngăn cản: “Vương huynh, lời này không thể nói bậy được đâu.”

Vương Thế Vũ cũng cười khổ: “Đúng vậy, đương nhiên ta biết lời này không được nói bậy, vì vậy ta mới do dự, vì vậy mới nói chỉ để tham khảo. Tế đàn Thiên Hỏa kia chính là biểu tượng của Vu Minh, dấu hiệu độc nhất của Liệt Hỏa Đại Vu.”

“Nhưng mà tế đàn Thiên Hỏa này lại có một lợi ích mà các biện pháp ứng phó khác không có, có thể hấp thu Chân Hỏa Chi Lực của mặt trời đến mức tối đa, chăm sóc nơi nó tồn tại!”

“Phượng Mạch xung hồn, nghiên cứu nguồn gốc của nó sẽ không thoát khỏi Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh, sức mạnh của Phượng Hoàng cũng tương đối mạnh hơn. Mà Tế Đàn Thiên Hỏa lại có thể nhanh chóng tạo ra nhiệt năng vô hạn cho Phượng Mạch trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn!”

Vương Thế Vũ nói: “Căn cứ vào suy tính này... Ta mới có đề nghị như vậy. Có điều cách này cũng có tai hại cực lớn, nếu như người của Vu tộc ẩn nấp trong thành Phượng Hoàng có cả dòng dõi Liệt Hỏa Đại Vu, vậy tế đàn Thiên Hỏa này ngược lại sẽ bị kẻ địch mượn thế động vào, khiến cho sát cục càng không an toàn, nguy hiểm càng thêm nguy hiểm.”

Cao Văn Thành nhíu mày nói: “Suy tính này là đúng lẽ, nhưng nói đến nơi này có dòng dõi Liệt Hỏa Đại Vu mai phục thì không chắc, dòng dõi Liệt Hỏa Đại Vu, nhóm lửa chiến đấu, không có lửa sẽ không có võ, bình thường sẽ không vượt ngoài phạm vi thế lực Vu Minh.”

“Mặc dù thành Phượng Hoàng chỉ là nơi chật hẹp nhỏ bé, nhưng chung quy cũng thuộc vùng nội bộ nhất của Tinh Hồn, dù Vu Minh có người ẩn nấp thì cũng rất khó để có dòng dõi Liệt Hỏa Đại Vu, mà đợi sau khi Phượng Mạch xung hồn thành công thì lập tức dỡ bỏ tế đàn Thiên Hỏa, như vậy sẽ không sợ có ảnh hưởng về sau.”

Vương Thế Vũ cân nhắc nói: “Nói thật thì lúc đầu ta cũng nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng vẫn sợ có chuyện lỡ như...”

Cao Văn Thành cau mày, do dự nói: “Ừm, chuyện này thật sự cần phải bàn bạc kỹ hơn, tuyệt đối đừng gây rắc rối không cần thiết nào. Lỡ như vì chuyện này mà Vương huynh bị định thành gian tế Vu Minh... Thì cả đời này của ngươi thảm rồi. Ha ha ha...”

Vương Thế Vũ cũng cười ha ha: “Bởi vậy ta mới luôn nói phải thận trọng, phải thận trọng.”

Rõ ràng hai người này là đang kẻ xướng người họa, tự lẩm bẩm.

Mà Hà Viên Nguyệt lại giống như đang suy nghĩ gì đấy, cúi thấp đầu, không nói một lời.

Sau khi cúi thấp, sự tức giận đến rùng mình suýt không kiềm chế được cuối cùng thoáng qua trong ánh mắt.

Diễn kịch trước mặt già này hả.

Thật sự nghĩ ta không nhìn ra mưu đồ hiểm ác của hai người các ngươi sao?!

“Nhưng Phượng Mạch xung hồn này là chuyện lớn của thành Phượng Hoàng.”

Cao Văn Thành lại nghiêm trang cúi người hành lễ với Vương Thế Vũ: “Vương huynh, một khi Phượng Mạch xung hồn thành công, sau này rất có khả năng sẽ trở thành một lực lượng trung kiên của nhân loại, có thể so sánh với sự tồn tại như của Đại Vu!”

“Đủ để làm cho tương lai của toàn bộ nhân loại càng tươi sáng hơn.”

“Vương huynh, nếu ngươi đã suy tính ổn thỏa, cho dù ngươi tạm thời chịu chút oan ức thì có sao đâu chứ?” Cao Văn Thành ý tứ sâu xa nói.

“Nói một câu khó nghe nhất đi, cho dù thật sự xem ngươi như gian tế Vu Minh để thi hành án, chết rồi...”

Cao Văn Thành nói: “Lẽ nào đóng góp của ngươi lại có thể bị gạt bỏ hết sao? Ngươi là vì nhân loại mà!”

“Đây chính là chính nghĩa! Chính nghĩa đó, Vương huynh.”

Vương Thế Vũ đang do dự: “Để ta nghĩ lại đã, haizzz, vừa rồi khi nói ra thì trong lòng ta đã cảm thấy hối hận rồi.”

“Vương huynh suy nghĩ kĩ càng đi.”

Cao Văn Thành hít một hơi thật sâu, dường như quyết định một việc trọng đại nào đấy, nói: “Hà đại sư.”

Hà Viên Nguyệt ngẩng đầu: “Hửm?”

“Còn có... Vạn Tổng đốc.”

Cao Văn Thành rất hùng hồn quyết liệt nói: “Nếu không có dự định đấy thì cũng thôi vậy. Còn nếu chúng ta định đấu một trận, ta sẽ bằng lòng gánh vác trách nhiệm này cùng với Vương huynh.”

Những lời bọn họ nói đương nhiên Vạn Bình Nguyên đều nghe được hết, cảm động không thôi nói: “Hai vị cao thượng như trời, Vạn mỗ ghi nhớ trong lòng, chỉ có điều chuyện này là chuyện lớn, ta cần phải bàn bạc với những người khác một phen mới có thể đưa ra kết luận.”

Cao Văn Thành gật gật đầu nói: “Chuyện đấy cũng phải. Ta đợi tin tốt của Vạn Tổng đốc nhé. Hy vọng bọn ta có thể góp một phần tâm sức vào tình hình chung của nhân loại.”

Vạn Bình Nguyên nghiêm túc lễ độ nói: “Cảm ơn hai vị rất nhiều.”

Đúng vào lúc này, bỗng nhiên Tần Phương Dương ngẩn ngơ. Hắn vẫn luôn đứng nghe ở bên cạnh, chỉ là không có ai tìm hắn để nói chuyện, mặc dù hắn nghe rõ từng câu từng chữ của những câu nói đấy nhưng dường như nội dung trong đó một chữ cũng không hiểu nổi.

Nhưng vẫn cố gắng giả vờ, làm ra dáng vẻ như ta đang nghe, dáng vẻ ta hiểu rất rõ, đúng là rất vất vả.

Tuy nhiên cũng vào lúc này, đột nhiên cảm thấy sau lưng có chút khác thường, chính là Tả Tiểu Đa đang đi tới đi lui sau lưng hắn.

Tần Phương Dương ho khan một tiếng, biểu hiện bản thân biết rồi, phát hiện rồi.

Sau đó còn cảm thấy Tả Tiểu Đa đang viết chữ lên lưng mình.

“Hai người này... Là người của Vu Minh, tất cả những lời nói kia đều không phải ý tốt. Bà Hà bên đấy đã biết rồi, chỉ là tạm thời án binh bất động, muốn xem thử chủ ý của bọn họ là gì thôi.”

“Những sắp xếp mà bọn họ nói đều đang phá hỏng những sắp xếp của chúng ta trước đó; Hơn nữa còn muốn kêu gọi những hệ thống Vu Minh đại năng khác đến.”

Tần Phương Dương lập tức không nhịn được chấn động trong lòng, ánh mắt lại nhìn về phía Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ, dần dần trở nên lạnh lùng uy nghiêm đáng sợ.”

Bình Luận (0)
Comment