Lúc nãy chỉ nghe và đoán ý qua sắc mặt lời nói, nhìn chính khí hào hùng vì nước vì dân của hai người đấy vẫn nghĩ hai người đấy đang làm chuyện tốt, trong lòng còn có chút xúc động, không ngờ chân tướng lại là như vậy, chuyện này thật sự khiến thầy Tần rất tức giận!
Con mẹ nó, xem ông đây như đồ ngu hả?
Chỉ nghe thấy Hà Viên Nguyệt thong thả nói: “Cao đại sư và Vương đại sư... Lần này đến cùng cô Cô Lạc Nhạn đúng không?”
Cao Văn Thành cười nói: “Đúng vậy, ta vẫn luôn là người đi theo nàng, thật cảm ơn nàng vì đã không ghét bỏ ta, lúc nào cũng giữ bên cạnh để ta có cơ hội mưu sinh kiếm sống.”
Hà Viên Nguyệt thản nhiên nói: “Hai vị vừa đến thành Phượng Hoàng không lâu nhưng vừa liếc mắt là đã hiểu rõ tình thế xung quanh của thành Phượng Hoàng như vậy, thật sự là có năng lực rất tốt, bản lĩnh rất tốt.”
Vương Thế Vũ nhạy cảm nhận thấy giọng điệu của Hà Viên Nguyệt không ổn lắm, cười cười nói: “Không dám nhận không dám nhận, đấy chẳng qua chỉ là rèn luyện cơ bản của Vọng Khí Sĩ bọn ta thôi. Trước khi đến một nơi nào đó dù sao cũng có thói quen tìm hiểu nghiên cứu, đương nhiên chỉ cần còn có thể đi đứng thuận lợi thì đấy cũng chỉ là chuyện bước thêm vài bước mà thôi.”
Vừa nói xong câu đấy, Cô Lạc Nhạn đang nói chuyện với Mục Yên Yên đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
“Ngươi nói cái gì!?”
Tần Phương Dương quát to một tiếng bừng bừng giận dữ bước đến trước mặt Vương Thế Vũ, nắm lấy tóc hắn, bốp bốp chát chát đánh 30, 40 cái bạt tai lên mặt!
Bốp bốp bốp bốp bốp...
Lượt bạt tai này Tần Phương Dương đánh vừa nhanh lại vừa vang dội.
Trước sau nhiều nhất chừng một phút đã đánh xong 30 40 cái bạt tại, khuôn mặt của Vương Thế Vũ đã sưng vù lên như cái đầu heo, tai mắt mũi miệng đều chảy máu.
Không kịp kêu lên.
Cơ thể cũng bị đánh cho hồ đồ luôn rồi.
Ai cũng không ngờ Tần Phương Dương sẽ ra tay vào giờ phút quan trọng này, tất cả đều đến bất ngờ như vậy, không cách nào hiểu được như thế.
Vương Thế Vũ vốn không có sở trường về tu vi, kém xa Tần Phương Dương, hơn nữa còn không hề phòng bị nên không kịp trở tay, bị bắt được đến cả suy nghĩ phản kháng trốn tránh còn không kịp nghĩ đến thì trận bạt tai đó đã đánh xong rồi.
Thật sự là vừa nặng vừa ác, vừa vang vừa dứt khoát!
Biến cố bất ngờ này khiến tất cả mọi người tại đó đều choáng váng.
Người của hai phe đều đối xử với nhau rất lễ nghĩa, lời nói khách sáo, bầu không khí rất hòa thuận, chỉ vì một câu nói có hơi không thích hợp kia sao Tần Phương Dương đột nhiên phát điên lên vậy?
Xông đến giống như một người bị bệnh thần kinh, bắt được người lập tức muốn đánh đến chết!
Đấy không phải là thất lễ mà là đang gây thù kết oán, là tử thù!
Cô Lạc Nhạn ở bên kia cau mày, ánh mắt suy tư nhìn sang, nhưng nàng không nhìn Tần Phương Dương mà nhìn Vương Thế Vũ.
Hà Viên Nguyệt là người như thế nào? Trước khi đến đây Cô Lạc Nhạc đã sớm biết rất rõ.
Bồ Tát sống của thành Phượng Hoàng; Ai dám bất kính với nàng? Dành cả đời cho trường học, dành cả đời cho học sinh; Địa vị tối cao như nào, tình cảm ôm ấm vô biên như nào chứ?
Cô Lạc Nhạn tôn kính những người như vậy từ tận đáy lòng, kính trọng yêu quý còn không kịp nữa là.
Tên Vương Thế Vũ này vừa đến sao lại nói ra câu nói châm biến nàng vậy chứ?
Như vậy cực kỳ không thích hợp.
Hai hơi thở sắc bén dâng lên bên cạnh Cô Lạc Nhạn, đầu mối chỉ thẳng Tần Phương Dương.
Cô Lạc Nhạc nhẹ nhàng đưa tay chặn lại.
Tần Phương Dương vẫn đang nắm chặt cổ áo của Vương Thế Vũ giống như vẫn chưa nhận ra, dáng vẻ rất hung ác: “Ngươi được xem là thứu đồ hèn mạt gì vậy? Vừa rồi nói bậy bạ cái gì? Đến đây làm việc không thèm đem não theo hả?!”
“Lại nói bậy bạ ta xem xem! Đồ khốn nạn! Mở miệng là đã giống như bãi phân! Cha ngươi là ai? Mẹ ngươi là ai?! Không dạy ngươi cho tử tế, đồ đáng chết!”
Dáng vẻ giận dữ của Tần Phương Dương vẫn rất hùng hồn, thậm chí còn muốn tiếp tục ra tay đánh Vương Thế Vũ nhừ tử.
Lúc này, cuối cùng Cao Văn Thành đứng bên cạnh Vương Thế Vũ cũng lấy lại tinh thần, giận dữ la mắng: “Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi dựa vào đâu mà đáng người?”
Bỗng nhiên Tần Phương Dương quay đầu, ánh mắt âm u nhìn sang, bực tức nói: “Liên quan gì đến ngươi? Cút sang một bên! Nói nhiều nữa là đánh đến ngươi luôn đấy!”
Cao Văn Thành kia tức đến toàn thân run lẩy bẩy, nhìn đám người sắc mặt đau buồn phẫn nộ: “Hai anh em bọn ta được Tổng đốc mời đến đây Vọng Khí của thành Phượng Hoàng, tự xưng là đã hết lòng hết sức, vắt óc suy nghĩ, hành động lần này là vì bách tính trong thiên hạ, vì loại chuyện hệ trọng liên quan đến sự an nguy của nhân loại là Phượng Hoàng xung hồn này, bọn ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác.”
“Nhưng ngay khi bọn ta hết lòng hết sức tận tâm tận lực vì Phượng Mạch thì lại bị loại ngang ngược vô lý điên cuồng ác độc giống như ngươi sỉ nhục bọn ta, hơn nữa còn nhẫn tâm đánh người, là đạo lý gì đây chứ?”
Cao Văn Thành lên giọng gào thét: “Lẽ nào ngươi mong mưu đồ của Vu Minh được thành công? Mong nhân loại suy bại? Mong Phượng Mạch rơi vào tay của Vu Minh? Ngươi, rốt cuộc là ngươi có ý đồ gì?!”
Lúc này Tả Tiểu Đa đã trốn vào trong góc nói thầm một tiếng bái phục.
Tài ăn nói của tên Cao Văn Thành này con mẹ nói tốt thật sự!
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều ngạc nhiên, lúc kinh hãi run tay đổ tội lên đầu Tần Phương Dương, thậm chí còn liệt Tần Phương Dương vào hàng quấy nhiễu Phượng Mạch, là phản đồ của Vu Minh có ý đồ hiểm ác!
Thủ đoạn để giở trò này thật cao siêu, rất cao siêu.
Tả Tiểu Đa nhếch mép: “Chiêu này rất có giá trị kham khảo! Chỉ có điều... Cao siêu là cao siêu, nhưng vẫn chưa đủ cao siêu! Cần phải hiểu kỹ càng, điều chỉnh chi tiết mới tốt.”
Bộp bộp bộp bộp...
Tần Phương Dương lại bùng nổ, đánh liên tiếp hơn hai mươi bạt tai lên mặt Cao Văn Thành, thật sự chỉ trong thời gian một cái chớp mắt mà răng của Cao Văn Thành đã không ngừng rơi xuống.
“Đã nói không phải chuyện của ngươi rồi mà ngươi còn nhất định phải ra đây chịu đánh, vậy chính là muốn ăn đánh, thì không liên quan gì đến người khác đâu nhá!”
Tần Phương Dương giận dữ bừng bừng, dáng vẻ không kiềm được cơn nóng giận vừa đánh vừa nói: “Ngươi có biết ta là ai không hở? Ta đã huyết chiến tại Nhật Nguyệt Quan mấy nghìn năm rồi, diệt sát Vu tộc nhiều không đếm xuể, bây giờ lại bị ngươi nói là gian tế...”