“Chuyện này... Vị sứ giả đại nhân kia vẫn luôn che giấu dung mạo, đâu thể nhìn thấy mặt mũi ra sao, hơn nữa cũng không biết thân phận công khai của hắn...”
“Vậy ta cần ngươi làm gì?”
“...”
Phương Nhất Nặc chửi thề trong lòng, mắt trợn trắng: “Tác phong của Tinh sứ giả từ trước đến giờ đã là như thế, dĩ nhiên là muốn giữ bí mật với người ngoài, đối với người mình lại càng giữ bí mật, căn bản không thể nào để lộ, chuyện này ta không có cách nào khác.”
“Quên đi, ngươi nói tiếp nội dung của buổi họp lần này đi.”
“Bây giờ vẫn chỉ là bước đầu quyết định người hành động, sở dĩ nói là bước đầu, chắc là bảo mọi người tính toán sơ lược, yêu cầu lần sau lúc tụ họp mới có thể đưa ra quyết định quan trọng, ta đoán có lẽ phải đến trước thời khắc sống còn Phượng Hồn xông lên trời mới có thể chân chính quyết định phương án.
“Ừ, bây giờ đã có thể xác định có bao nhiêu người, ta phải biết số lượng người chính xác, ngươi đừng có nói là ngay cả chuyện này cũng không biết rõ đấy nhé?”
“Về chuyện này ta đã thăm dò rõ ràng, lực lượng chiến đấu cao cấp gồm có hai Hóa Vân, lão phu cũng là một người trong số đó... Ngoài ra còn có mười một Anh Biến, hai mươi Đan Nguyên, lần này vì việc lớn tốt đẹp, tất cả những người này sẽ ra trận, không tiếc đánh đổi, không suy nghĩ thương vong!”
“Ít người như vậy sao? Ngươi đang đùa gì thế?”
Tả Tiểu Đa mở to hai mắt: “Chỉ có ngần ấy người mà muốn làm việc lớn?”
Sau khi Phương Nhất Nặc nghe vậy, không kiềm chế được mở to hai mắt.
Sức người này còn ít?
Nhưng nghĩ tới ý tứ những lời nói của Tả Tiểu Đa, bỗng nhiên mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Chẳng lẽ bên phía Thành Phượng Hoàng đã tập hợp đầy đủ để ứng phó với lực lượng chiến đấu của Vu Minh, thậm chí là chênh lệch mạnh yếu rất xa?”
Nếu thật sự như thế, phía bên mình tùy tiện hành động, chẳng phải là thật sự sẽ đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
May mà may mà... May mà ta tham gia chiến đấu nhưng quay súng lại bắn quân mình, đến nương nhờ Tiểu Đa đại nhân...
Trong lòng Phương Nhất Nặc rất vui mừng.
“Tinh sứ giả đại nhân kia, hắn không ra tay sao? Nếu hắn là thống lĩnh một phương, người chủ trì đại cục, sức mạnh e là không phải là nhỏ chứ?”
Nhớ lại lời giới thiệu của Phương Nhất Nặc, Tả Tiểu Đa nhạy bén phát hiện ra chỗ có vấn đề, hỏi thẳng vào điểm mấu chốt.
“Tinh sứ giả giống như là người trù tính chung toàn cục, chưa bao giờ tham gia chiến đấu trực tiếp.”
Phương Nhất Nặc nói: “Ít nhất là trong nhiều năm như vậy ta tham gia làm nhiệm vụ, cực kỳ hiếm thấy Tinh sứ giả ra tay.”
Tả Tiểu Đa gật gù không dứt khoát.
“Đại nhân...”
Phương Nhất Nặc thăm dò nhưng có chút cấp bách nói: “Ta cần ngươi bảo đảm... Lần này cao thủ Vu Minh ra tay... cả đoàn người phải chết hết! Nhất định không thể để bất cứ ai sống sót. Nếu không sau này ta ở Vu Minh, chính là nửa bước cũng khó đi...”
Tả Tiểu Đa nhíu mày, nói: “Chuyện này... Ta chỉ có thể nhận lời ngươi sẽ làm hết sức, nhưng ngươi cũng biết chuyện này rất khó khăn.”
Phương Nhất Nặc gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói: “Ta có thể làm được những gì ta hứa hẹn, nhưng vấn đề an toàn của ta cũng cần được bảo đảm... Ngộ nhỡ những người này trốn thoát...”
Tả Tiểu Đa nhìn hắn với ánh mắt long lanh: “Lúc đầu ta còn tưởng rằng ngươi sẽ xin ta cho ngươi dẫn theo một số nhân viên chạy trốn, dựa vào hành vi phản bội che giấu này, không ngờ ngươi lại chủ trương thực hiện diệt sạch cao thủ Vu Minh, đúng là khiến ta dự đoán quá sai lầm!”
Phương Nhất Nặc lúng túng nở nụ cười: “Không giấu đại nhân, con người ta một đời cẩn thận chặt chẽ, cái gì cũng không quan trọng hơn tính mạng của mình, điểm này các thế lực khắp nơi của Vu Minh về cơ bản đều đã nghe nói qua... Hì hì.”
“Mà trận chiến này, ta là người có sức chiến đấu mạnh nhất bên phía Vu Minh, trong tình huống thất bại thảm hại, nếu nói là có người có thể bảo toàn sinh mệnh cho toàn bộ môn sinh, thật sự trừ ta ra không còn có thể là ai khác, cho nên ta có thể bảo toàn thân thể rút lui, là chuyện có thể hiểu được, sẽ không có ai nghi ngờ...”
“Nhưng những người khác... Cũng không cần phải sống sót gì cả. Người sống, dù sao đi chăng nữa cũng không đáng tin bằng người chết.”
Vẻ mặt Phương Nhất Nặc tràn đầy khát vọng.
Tả Tiểu Đa cười ha ha: “Thì ra là vậy... cũng được. Nhưng mà, nếu ngươi muốn ta giúp ngươi diệt sạch tất cả lực lượng chiến đấu của Vu Minh thì đòi hỏi ngươi phải cung cấp thông tin càng cặn kẽ.”
Tả Tiểu Đa do dự nói: “Như vậy ta mới có thể dựa theo thông tin tình báo mà bố trí sắp xếp ổn thoả tốt đẹp nhất, đạt được mức độ lớn nhất yêu cầu của ngươi... Nhưng, Phương Nhất Nặc... Loại cách thức này chẳng khác nào là ngươi đang tự mình sắp xếp cho tính mạng của mình đó.”
Phương Nhất Nặc đồng ý không ngớt lời: “Đúng vậy, ta vẫn luôn nỗ lực vì cái mạng nhỏ của ta, chắc chắn sẽ không lười biếng chút nào!”
“Lần này sau khi họp, cũng chưa quyết định sắp xếp cụ thể. Tất cả còn phải xem lúc tập kết lần cuối cùng, số người tham chiến mới có thể xác định được... Chỉ cần xác định được, ta sẽ lập túc truyền tư liệu qua, chắc chắn sẽ không kéo dài thời gian làm lỡ việc.”
“Như vậy là tốt rồi, cố gắng.”
“Đại nhân bảo trọng.”
Phương Nhất Nặc đi rồi.
Tả Tiểu Đa cau mày, tự mình suy nghĩ đắn đo ở đây suốt một tiếng đồng hồ.
Nhất định phải xác định một vài chuyện.
Điểm số mệnh có còn đủ hay không?
Kiểm tra điểm khí vận, bây giờ đã tích lũy được 23 điểm.
“Những thứ này... chắc cũng hòm hòm rồi nhỉ?!”
Tả Tiểu Đa đắn đo suy nghĩ, vừa suy tính toàn bộ kế hoạch của bản thân, từ nơi ẩn náu đi ra, đi vòng một vòng tròn lớn mới đi về phía trường học.
Mà hôm nay, không ngờ là trước nay Tả Tiểu Đa đi học nhiều năm như vậy, lần đầu tiên đến muộn!
Cảm giác say đêm qua đã sớm không còn nữa, Tả Tiểu Đa vẫn cau mày sít sao, suy tính tỉ lệ chiến thắng của mỗi một bước.
“Tả Tiểu Đa!”
Một giọng nói lanh lảnh mà lại có chút rụt rè khó chịu vang lên.
Tả Tiểu Đa nhìn về phía phát ra giọng nói.
Chỉ nhìn thấy một người đang đứng trước mặt mình, vóc dáng yểu điệu, dáng người thon dài, khuôn mặt vô cùng tinh tế, tóc ngắn, rất nhanh nhẹn.
Người này chính là Mộng Trầm Ngư.
Lúc này, một cặp mắt to tròn, xinh đẹp toát ra vẻ bất an đang nhìn mình, vành mắt mơ hồ ửng hồng.