Mà vị trí giao lộ trước mắt cách cổng trường Nhị Trung khoảng một nghìn mét.
Tả Tiểu Đa cảnh giác theo bản năng, nheo mắt lại, nói: “Mộng Trầm Ngư? Ngươi tìm ta?”
“Ừ!”
Mộng Trầm Ngư dùng sức gật gù, giọng nói càng mềm mại, dịu hiền trước nay chưa có.
Tả Tiểu Đa nhíu mày, nhanh chóng móc ra một cái gương nhỏ nhìn lại bản thân một chút---
Ừ, không có dấu hiệu gì của đen đủi hay nguy hiểm!
Hơn nữa... Nếu Mộng Trầm Ngư muốn giết mình, hẳn là sẽ không đi lại nghênh ngang như vậy?
Ít nhất sẽ không tự mình động thủ.
Cho dù bây giờ nhà họ Mộng đang rơi vào tình cảnh khốn khó, tiến dần vào sự suy thoái nhưng vẫn chưa đến mức này.
Điểm này, Tả Tiểu Đa vẫn rất rõ.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Tả Tiểu Đa lạnh lùng nói: “Giữa chúng ta còn có gì để nói sao?”
“Tả Tiểu Đa...”
Mộng Trầm Ngư tiến lên hai bước, khổ sở van nài: “Chúng ta... Có thể tìm nơi khác từ từ nói chuyện không?”
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ta có một bí mật lớn muốn nói cho ngươi biết!” Mộng Trầm Ngư thấp giọng nói.
“Bí mật lớn? Ngươi ư?”
Tả Tiểu Đa nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của Mộng Trầm Ngư mà không có chút tin tưởng nào.
“Ha ha, tuy ta không tin ngươi. Nhưng cuối cùng cũng coi như có chút quen biết, ngươi đi theo ta đi.”
Lại là căn nhà hoang vu rất bí mật này.
Tả Tiểu Đa vừa mới đi ra ngoài được năm phút, chính mình cũng không ngờ lại trở về nhanh như vậy.
“Chuyện gì nói mau đi, ta còn phải đi học, sắp trễ rồi.”
Tả Tiểu Đa nói.
“Cha ta... bị bắt đi rồi.”
Nước mắt Mộng Trầm Ngư rơi lã chã: “Anh ta cũng không cần ta, ta không tìm được hắn...:”
“Vậy ngươi tìm ta làm gì? Mau mau đi tìm anh của ngươi đi, đây không phải là bí mật to lớn mà ngươi nói đó chứ?”
“Bây giờ bọn họ đều không cần ta nữa.”
Mộng Trầm Ngư bi thương nói: “Tả Tiểu Đa, ngươi... Ngươi có thể bỏ qua cho ta không?”
“Xem ra đây chính là bí mật mà ngươi muốn nói cho ta biết?”
Tả Tiểu Đa đứng lên muốn đi: “Mộng Trầm Ngư, tạm biệt.”
Rầm một tiếng, Mộng Trầm Ngư quỳ xuống, hai tay ôm lấy chân của Tả Tiểu Đa: “Tả Tiểu Đa, làm ơn hãy cứu ta...”
“Ầm!”
Tả Tiểu Đa đá Mộng Trầm Ngư bay ra: “Đừng ôm ta, ta dị ứng với mùi nước hoa trên người ngươi.”
Lời còn chưa dứt đã xoay người bước đi không ngoảnh lại.
Mộng Trầm Ngư hét lên thê thảm: “Tả Tiểu Đa, thứ ngươi muốn biết, bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết, nói cho ngươi biết tất cả!”
Tả Tiểu Đa dừng bước, chậm rãi xoay người.
“Ngươi định bắt đầu nói cho ta biết từ chỗ nào?”
“Bắt đầu từ lúc ta biết chuyện Phượng Mạch Xung Hồn cho tới bây giờ, tất cả mọi chuyện.”
Lần này Tả Tiểu Đa rốt cuộc cũng có chút hứng thú.
Xoay người ngồi xuống: “Nói đi, ta nghe đây.”
“Ta... Ta là từ...”
Mộng Trầm Ngư bắt đầu kể chuyện một cách tỉ mỉ, từ lúc hai nhà Mộng Ninh bắt đầu phá hoại kế hoạch lúc đầu của Hà Viên Nguyệt... đến xây dựng cao ốc và phần mộ phần tổ tiên, đến người quản lý chung tập đoàn Mộng Thị- Mộng Trầm Thiên, đến mưu tính với Tả Tiểu Niệm...
Từng chút từng chút, từng li từng tí không sót.
Tả Tiểu Đa càng nghe ánh mắt càng sắc nhọn.
“Nói cách khác, tất cả những ngấm ngầm mưu tính ngươi đều biết, đều hiểu hết?”
“... Đúng vậy.”
“Mục đích hôm nay ngươi tới tìm ta là gì?” Ánh mắt Tả Tiểu Đa hóa thành tuyết sơn hàn băng.
“Ta biết ngươi sẽ không tha thứ cho ta. Nhưng ta không muốn chết.”
Mộng Trầm Ngư ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên: “Hiện nay ta chưa đủ 18. Tiểu Đa, có lẽ ngươi không biết nhưng chắc chắn có nghe nói qua, một cô gái mười tám tuổi sẽ rất dễ phạm sai lầm...”
“Ta biết ta sai rồi... Nhưng, ta không muốn chết.”
Tả Tiểu Đa lạnh lùng nói: “Chỉ cần là người, thì không có ai muốn chết, nhưng ngươi không muốn chết, tìm ta thì có ích lợi gì?”
“Trên người ta cũng đã xuất hiện loại bớt đen kia...” Mộng Trầm Ngư nghẹn ngào.
“Ta biết, đó là một loại nguyền rủa... Nếu không có gì ngoài ý muốn, ta cũng không sống nổi... Nhưng ta biết, ngươi có thể cứu ta.”
“Lời nguyền rủa kia chính là do ngươi làm có đúng hay không?”
Hai mắt Mộng Trầm Ngư nhìn hắn tràn đầy khao khát: “Bố cục phong thủy chính là ngươi đổi có đúng hay không? Cho nên ngươi nhất định có thể cứu ta, muốn cởi chuông phải do người buộc chuông cởi.”
“Nhưng dựa vào cái gì mà ta phải cứu ngươi?” Tả Tiểu Đa vẫn cứ lạnh lùng.
“Ta có thể cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn... Chỉ cần ta có!”
Mộng Trầm Ngư nhẹ nhàng nói: “Tập đoàn Mộng Thị tuy đã sụp đổ nhưng... Tài sản hiện có vẫn là con số trên trời... Chỉ cần ngươi cứu ta, ta chính là người thừa kế hợp pháp duy nhất... Đến lúc đó, tất cả những thứ ta có đều là của ngươi.”
“Ngay cả ta, cũng là của ngươi.”
“Ngươi muốn chơi đùa như thế nào thì cứ chơi đùa như vậy!”
Mộng Trầm Ngư thấp giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đùa bỡn con gái của kẻ thù thoả thích, là chuyện rất thích thú rất thoải mái sao? Mà ta chỉ cần có thể sống tiếp là tốt rồi!”
Ánh mắt Tả Tiểu Đa càng sâu thẳm hơn.
“Nếu như ngươi vẫn chưa yên tâm...”
Mộng Trầm Ngư khẽ cắn răng, nói: “Tả Tiểu Đa, ta biết tất cả mọi thứ của Nguyên m Di Hồn... Ta có thể, ta có thể... cho ngươi sử dụng Nguyên m Di Hồn trên người ta... biến ta hoàn toàn trở thành đồ chơi của ngươi...”
“Tinh Hồn của sư tỷ chỉ là Cửu Cửu Tinh Hồn, dùng Nguyên m Di Hồn bổ sung cho nàng thì có thể biến thành vật thể Tinh Hồn hoàn chỉnh từ xưa đến nay chưa bao giờ xuất hiện!”
“Lúc này sẽ tạo ra một Linh Niệm Thiên Nữ kỳ tích không có cách nào vượt qua!”
“Tiểu Đa, cứu ta, ta biết ngươi có thể!”
Mộng Trầm Ngư quỳ gối bước lên vài bước, ôm lấy chân của Tả Tiểu Đa, cầu khẩn nói: “Tiểu Đa... Sau này cái gì ta cũng sẽ nghe theo ngươi! Thật đấy... Tin ta đi...”
Nhìn mặt của Mộng Trầm Ngư, Tả Tiểu Đa quan sát cẩn thận trong chốc lát.
Bi thương tuyệt vọng là thật sự, nài nỉ cầu xin cũng là thật sự... Nhưng thấp thoáng, có một loại cảm giác rất không thoải mái, không hài hoà ẩn chứa trong đó...
Ít nhất với sự hiểu biết của hắn, Mộng Trầm Ngư chắc chắn không phải là loại người như vậy.
Cô gái trẻ này, với tính cách của nàng lẽ ra không nên nói ra loại điều kiện khuất nhục này.
Nếu nói nàng cắn răng chịu đựng đi vào con đường chết, ngược lại Tả Tiểu Đa cảm thấy là có thể tin, nhưng bây giờ... Cầu xin, vùng vẫy giành lấy sự sống như vậy, thật sự không hợp lý.