Bốn người giáo viên Cao Võ lấy tu vi Hóa Vân, đưa bọn họ một đường quay cuồng bay nhanh, không tiếc tốn nhiều chân nguyên.
Tả Tiểu Đa vô cùng muốn nói: Thật ra các ngươi phái một chiếc máy bay đế cho bọn ta thì hiệu suất sẽ cao hơn đó.
Nhưng ngẫm lại, vẫn đừng nói gì thì hơn.
Mục đích thật sự người ta làm như vậy căn bản là muốn nhờ việc này để kéo gần quan hệ hai bên, ý kiến khác thường chính là từ chối ý tốt...
Đinh Tú Lan nhìn bọn họ rơi đi, đôi mắt tràn đầy thất vọng cùng phẫn nộ.
Thất vọng là thất vọng về việc không thể mời chào Tả Tiểu Đa được; phẫn nộ là phẫn nộ đối với Cổ Viễn Hàng!
Nếu không phải tên khốn này thì tám chín phần Tả Tiểu Đa sẽ vào Cao Võ Tổ Long!
Ít lần này đoàn trở về của bọn ta sẽ có mình trong đó!
Đều phải oán cái gậy chọc phân Cổ Viễn Hàng này!
Rút điện thoại ra xem, thế mà lại phát hiện hiệu trưởng chưa trả lời mình!
“Lão già này, ngươi dám giả chết với bà!”
Trong lúc phẫn nộ bực mình không có chỗ trút, Đinh Tú Lan trực tiếp gọi thằng qua.
Là thư ký nghe điện thoại: “Đinh... Chủ nhiệm Đinh, hiệu trưởng nói hắn bị tiêu chảy... Về nhà nghỉ ngơi trước, có chuyện gì chờ ngươi trở lại rồi nói sau, không cần nóng nảy nhất thời...”
“ĐM!”
Đinh Tú Lan chửi thề, sau đó ném điện thoại bốp một tiếng: “Chảy chết hắn đi!”
Thật lâu sau, Đinh Tú Lan thở dài khe khẽ, nhẹ giọng thì thào tự nói.
“Các ngươi vĩnh viễn không biết lúc này Cao Võ Tổ Long đánh mất cái gì... Chưa một lần Long Hổ Bảng nào có thể xuất hiện nhiều thiên tài như vậy... Mà bây giờ thiên tài bùng nổ. Đây chính là dấu hiệu của thịnh thế, dấu hiệu của trỗi dậy!”
“Tại tình huống nhân tài bùng nổ thế này mà Cao Võ Tổ Long lại không được chia cho dù chỉ một bát canh,, đây là tổn thất cỡ nào, các ngươi căn bản không thể tưởng tượng nổi!”
“Một câu, cùng lúc ép lui mười hai thiên tài... Chỉ bởi vì một câu của kẻ bỉ ổi!”
“Tương lai Cao Võ Tổ Long bị đè ép coi như là kết cục đã định sẵn.”
Đinh Tú Lan thì thào nói, nàng vô cùng mất mát.
Trong lòng nàng hiểu rõ: từ lời Cổ Viễn Hàng nói, từ giây phút Tả Tiểu Đa phản kích, Cao Võ Tổ Long đã vĩnh viễn mất đi cơ hội mời bất cứ ai trong đội sáu người Tả Tiểu Đa vào trường!
Đúng vậy, là mỗi người!
Sáu người này đều là thiên mệnh chi tử thuận gió thừa vận mà lên!
Bắt đầu từ giây phút Tả Tiểu Đa giúp đỡ Chu Vân Thanh cũng như cuộc gọi điện thoại của Cố Thiên Phàm kia, Cao Võ Tổ Long cũng đánh mất hy vọng tuyển được Chu Vân Thanh!
Bởi vì Cố Thiên Phàm, thanh kiếm cương trực vô song kia tuyệt đối không cho phép học sinh của mình đi vào Cao Võ Tổ Long, bởi vì Cao Võ Tổ Long có kẻ bỉ ổi, hơn nữa kẻ bỉ ổi này còn có ơn giúp đỡ học sinh mình!
Có lẽ người bình thường không biết điều này, nhưng người như Cố Thiên Phàm sao có thể không nhìn ra điều quan trọng này?
Chu Vân Thanh đi vào Tổ Long nhất định sẽ có tiếp xúc với Cổ Viễn Hàng, lấy tính cách công minh chính trực của Chu Vân Thanh, tất nhiên sẽ trả lại ân tình này, tiếp xúc lâu dài, chuyện tên xảo quyệt Cổ Viễn Hàng này gây ảnh hưởng đến Chu Vân Thanh là chuyện quá sức dễ dàng.
Nếu Chu Vân Thanh có quan hệ tốt với Cổ Viễn Hàng kia, sau này khi hắn đối mặt với Tả Tiểu Đa, trong lòng hắn sẽ càng khó xử. Bởi vì hắn sẽ có cảm giác như mình đang vong ân phụ nghĩa.
Mà hai thiên tài đương thời sao có thể không xảy ra va chạm?
Cứ như thế, kiếm tâm của Chu Vân Long tất sẽ lung lay, một khi kiếm tâm lung tay, Chu Vân Thanh coi như bỏ!
Cố Thiên Phàm tuyệt đối không cho phép tình huống này xảy ra.
Cho nên tại lần Long Hổ Bảng này, Cao Võ Tổ Long chắc chắn không thu hoạch được gì!
Mà một trong Tam đại Cao Võ đứng đầu không tuyển được thiên tài đứng đầu sẽ như thế nào?
Đây mới là điều Đinh Tú Lan phẫn nộ nhất!
Danh tiếng tốt đẹp nghìn đời bị hủy chỉ bởi một câu nói của kẻ bỉ ổi.
Những lời này ở thời điểm hiện tại có vẻ hơi quá, nhưng trong lòng Đinh Tú Lan đã có dự cảm về nó.
Không phải năm nào cũng có thiên tài bùng nổ.
Số mệnh đại lục, bao nhiêu năm mới được một lần như vậy chứ!
Vào lúc mười giờ đêm.
Ánh trăng vừa mới lộ ra lưỡi liềm, trước mặt lộ vẻ mờ tối.
Trước mộ Hà Viên Nguyệt.
Đám người Tả Tiểu Đa trở về trước thời hạn, cả người đều lộ vẻ thành kính mà đặt cúp quán quân Long Hổ Bảng trước bia mộ.
“Bà Hà, chúng ta đã đạt hạng nhất đã trở lại. Đây là cúp quán quân mà ngươi đã mong mỏi rất nhiều năm! Long Hổ Bảng khu vực Trung Nguyên, chúng ta… là hạng nhất, quán quân Long Hổ Bảng!”
Sáu thiếu niên thiếu nữ, ở trước mộ Hà Viên Nguyệt xếp thành một đội thi lễ hết sức cung kính.
Trên bia mộ là di ảnh của Hà Viên Nguyệt, trên mặt tươi cười, ánh mắt xa xăm, dường như rất hài lòng, rất vui mừng, lại dường như đã sớm đoán được ngày này, đoán được giây phút này.
Gió nhẹ từ từ thổi qua, vờn quanh tóc đám người Tả Tiểu Đa đầy dịu dàng, giống như là Hà Viên Nguyệt đang vui mừng vuốt ve đầu bọn nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Vất vả rồi.”
Mắt đám người Tả Tiểu Đa đều đẫm lệ.
“Thật muốn được nhìn thấy người ở trước mặt chúng ta cười một cái…”
“Bà Hà, chúng ta rất nhớ người!”
Gió mát thổi qua, như khóc như kể.
…
Nhóm Tả Tiểu Đa vẫn luôn ở trước mộ Hà Viên Nguyệt đợi đến 0 giờ, lúc này mới lưu luyến không rời mà xuống núi, đi ra thật xa vẫn còn có thể cảm thấy được ánh mắt dịu dàng hiền lành kia, ở phía sau nhìn theo…
Mãi cho đến vào trong thành.
“Mấy người các ngươi dự định đến trường học nào, đã suy nghĩ xong hết chưa?” Hồ Nhược Vân nhẹ giọng nói.
“Đã nghĩ xong rồi.” Dư Mạc Ngôn nói: “Dù sao ta khẳng định sẽ đến chỗ cô La Diễm Linh.”
Dư Mạc Ngôn hẳn là đã sớm tính toán xong, lần này lộ vẻ thoải mái: “Tư chất của ta chẳng qua chỉ là trung thượng, thật sự không xem là quá xuất chúng, nếu đi tam đại Cao Võ thật ra cũng có thể, cũng có giáo viên liên lạc với ta, còn đưa cho ta thư thông báo trúng tuyển, nhưng quả thật tích lũy của ta phỏng chừng qua không được bao lâu sẽ phai mờ trong lòng mọi người. Chẳng bằng tới Cao Võ Ngọc Dương, có thể đạt được tài nguyên, đọ sức một phen trở nên nổi bật.
“Ừ, đúng vậy.”
“Ta vẫn là lựa chọn đi cùng Tả lão đại, cùng nhau đi tới cùng.” Lý Thành Long cười hì hì.
“Chúng ta đi Cao Võ Vân Đoan.” Vạn Lý Tú và Long Vũ Sinh bàn bạc một chút.
“Được.”
Lý Trường Minh: “Ta đi Long Hồn, bên đó có tiền bối tu luyện Đại Mộng Thần Công, đây là cơ duyên của ta, không đi không được… Haiz, thật đáng tiếc phải tách ra với các ngươi.”
Hồ Nhược Vân nhẹ giọng nói: “Xa nhau chỉ là vì để gặp nhau tốt hơn. Trường Minh, cố lên.”
“Ta sẽ cố gắng.”