“Dựa theo quy tắc của các trường Cao Võ, trước ngày một tháng mười phải đến đó báo danh. Hơn nữa còn có một việc phải chú ý, lần này đi trước cả quãng đường phải là học sinh đi một mình, không được có người nhà hộ tống!”
“Con đường đi đến các Cao Võ cũng không phải là con đường bằng phẳng mà người bình thường có thể đi, mà là tràn ngập nguy hiểm, có vô số người làm cạm bẫy cho người khác, có vô số rừng rậm sườn dốc nguy hiểm, có vô số tinh thú quái vật… Mà tất cả những thứ này đều phải do các ngươi tự mình đối mặt.”
“Có thể tự mình tổ chức đội để cùng đi với nhau, nhưng nếu phát hiện có gia tộc giúp đỡ hộ tống sẽ lập tức hủy bỏ tư cách trúng tuyển!”
Hồ Nhược Vân nhẹ giọng nói: “Các ngươi phải chuẩn bị thật tốt.”
“Vầng.”
“Một khi bước vào Cao Võ trở thành học viên tiến tu chẳng khác nào bước vào chiến trường sinh tử. Thậm chí… các trường Cao Võ có thể tiến hành chém giết sinh tử, trên thực tế mỗi học viên Cao Võ, mỗi tháng đều sẽ đi các chiến trường rèn luyện…”
“Bây giờ đã hiểu hết chưa, từ cấp bậc Trường võ này của chúng ta sau khi ra ngoài chính là bước qua lằn ranh sinh tử. Sau này có thể hợp lại thành bộ dáng gì đều phải xem khí vận số mệnh của chính các ngươi, chúng ta không bao giờ có thể… bảo vệ các ngươi nữa rồi.”
Hồ Nhược Vân nói xong, ý nghĩ và tình cảm bộc lộ trong lời nói đầy buồn bã.
Kiên cường cười một tiếng: “Các em, cố lên, nỗ lực lên. Đừng để chúng ta lo lắng, cũng đừng làm cho chúng ta và lão hiệu trưởng thất vọng.”
“Chúng ta nhớ kỹ rồi.”
“Tiểu Đa, ngươi dự định đi Tiềm Long phải không?”
“Đúng vậy, cô Hồ.”
“Vậy có Lý Thành Long đi cùng với ngươi, ta cũng có thể yên tâm chút.”
Hồ Nhược Vân đi đến trước mặt Tả Tiểu Đa, nhẹ nhàng giúp hắn sửa sang lại cổ áo một chút, dịu dàng nói: “Đi Tiềm Long nhớ phải luôn khiêm tốn, biết chưa? Mấy tâm cơ thủ đoạn nhỏ của ngươi, nếu còn chưa đứng vững gót chân, nếu có thể không dùng thì cố gắng không dùng, tránh gây thù chuốc oán.”
“Dạ.”
“Còn có kẻ thù của ngươi ở Phong Hải, sau khi qua lần thi đấu này, nhân quả khó có thể che giấu, một trận chiến sinh tử kia tất nhiên vẫn sẽ tiếp tục, nghìn vạn lần phải cẩn thận, cẩn thận thì không có sai lầm lớn!”
“Vâng, ta hiểu.”
“Nếu có chuyện gì đối phó không được… nhất định phải nói đúng lúc. Cho dù là chuyện tự mình cảm giác có thể đối phó được cũng phải nói… Ít nhất mỗi ngày đi chỗ nào nhất định phải để lại manh mối, đừng cứ nghĩ chính mình tự đối mặt, hiểu chưa?” Hồ Nhược Vân nhẹ giọng dặn dò.
“Hiểu rồi ạ.”
“Thứ tự nhất định phải rõ ràng. Nguyên nhân hậu quả, bên cạnh đều là người như thế nào, nhất định phải thật hiểu rõ. Thà rằng không quen bạn cũng không được quen bạn bậy bạ!”
Hồ Nhược Vân nói liên miên cằn nhằn cả nửa ngày còn chưa nói xong.
Nhưng vẻ mặt Tả Tiểu Đa lại rất là hưởng thụ, lẳng lặng lắng nghe, không hề xen miệng, nhưng cũng không ngại phiền chút nào.
Trong nhất thời như ước gì cô Hồ vĩnh viễn nói không xong.
Loại quan tâm cẩn thận ấm áp này làm trong lòng Tả Tiểu Đa cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trong khoảng thời gian này hắn cũng thừa dịp xem tướng cho Hồ Nhược Vân, vì thế còn sử dụng một điểm khí vận, nhiều lần xác định trong thời gian ngắn sẽ không có việc gì, lại nhìn vận thế lâu dài, vẫn là thuận lợi hòa thuận vui vẻ, rốt cuộc mới yên lòng.
“Sau này nếu có thời gian trở về trường học thăm thầy cô, nếu bận qua… thì quên đi.”
Hồ Nhược Vân nhón mũi chân, vỗ vỗ đầu Tả Tiểu Đa, bật cười nói: “Vậy mà đã cao như vậy rồi, cô cũng vỗ không tới nữa.”
“Ta nhất định sẽ trở về, sẽ thường xuyên trở về.” Tả Tiểu Đa bảo đảm.
“Ừ.”
Hồ Nhược Vân chuyển qua Lý Thành Long: “Thành Long, ngươi là người cẩn thận, nhớ phải giúp Tả Tiểu Đa chú ý mấy chuyện ta nhắc qua, ở trong hoàn cảnh mới, các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến lên.”
“Ta biết rồi.”
Phía trước đã là giao lộ.
Đã đến thời khắc chia tay.
Hồ Nhược Vân và La Liệt cầm theo cúp quay lại trường học.
Ngày mai nhóm người Tả Tiểu Đa tới trường học nhận khen ngợi, còn có lễ tốt nghiệp, sau ngày mai chính là thời gian phải chuẩn bị ra đi, là một đoạn thời gian giảm xóc cuối cùng trước khi lên đường đến Cao Võ.
Hồ Nhược Vân lưu luyến không rời tạm biệt.
“Ngày mai ta chờ các ngươi ở trường học.”
“Dạ.”
Hồ Nhược Vân và La Liệt xoay người rời khỏi.
Sáu người đứng thành một hàng nhìn theo hai thầy cô càng lúc càng xa.
Đợi đến lúc hoàn toàn nhìn không thấy nữa mới đều tự chia tay, mỗi người đi một ngả.
Cả quãng đường Tả Tiểu Đa chạy như điên về nhà, he he, Niệm niệm mèo! Tả đại ca đã trở về rồi đây!
Ta rời nhà lâu như vậy, thế mà chẳng thèm gọi cho ta lấy một cuộc, gửi tin nhắn cũng không trả lời lại, đúng thật là làm cho lửa giận của ta xông lên tận đầu!
Ngươi là Linh Niệm Thiên Nữ thì giỏi lắm à?
Ta chính là Cửu Ngũ Chi Tôn!
Hừ!
Lại đây!
Quỳ xuống!
Rửa chân cho ta!
Tả Tiểu Đa vui sướng như con cún vừa mới gặm được cục xương, cả quãng đường tràn đầy năng lượng, khi thì nghiêng người nhảy về phía trước, khi thì theo cách nhảy vượt rào, khi thì đứng lại nhảy xa, khi thì nhảy cao như nai con.
Rốt cuộc đã về đến nhà!
“La la la, la la la…”
Tả Tiểu Đa hát to, trong lòng vui vẻ.
Nói lẩm bẩm ha ha ha ha ha hì hì hì…
Đột nhiên.
“Đứng lại!”
Một âm thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên.
Tả Tiểu Đa một chút cũng không dừng lại trực tiếp vọt lên không trung, giống như ánh sáng mà bay về phía nhà mình như bão táp!
Đây là âm thanh của ai vậy?
Ta thật sự không có nghe ra, cho nên không thể trách ta!
Bịch!
Người tới khí thế mạnh mẽ không hề giả dối mà đạp một đạp vào cái bụng nhỏ của người nào đó, đạp Tả Tiểu Đa từ giữa không trung rơi thẳng xuống dưới, đá thành con tôm.
“A… đau chết mất…”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa đau khổ, lăn lộn trên mặt đất: “Ruột ta đứt rồi… Mục sư phụ… tha mạng đi, ta bị trọng thương… ta ta ta…”
Mục Yên Yên từ trên trời giáng xuống, không nói hai lời đã đá mạnh một cái vào mặt hắn!
“Nhìn quen mắt không? Cái này gọi là Long Môn Thối!”
“Ta phải đá cái tên tiểu vương bát đản bại hoại gia phong ngươi…”