Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 164

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Sau đó hai bên bình thản thân thiện nói chuyện một phen, nói chung, không có gì khác mấy với suy đoán của Quý Vô Tu, mặc dù Otis biết thực lực của y mạnh mẽ, nhưng vẫn không yên tâm để mình tùy tiện tiến vào thế giới chưa biết.

Để khiến Otis lay động, Quý Vô Tu không khỏi xin hệ thống giúp đỡ, hi vọng có thể lấy ra bàn tay vàng tương đối hữu dụng để giải quyết vấn đề lo lăng của Otis.

Hệ thống không hổ là hệ thống, bên trong chứa đựng những thứ quả thực chưa từng thấy bao giờ.

[Ký chủ, thứ này là đạo cụ thích hợp cho ngài sử dụng nhất hiện tại.]

Đây là một vật tương đương với thiết bị định vị, chỉ cần thiết trí địa điểm ở một chỗ nào đó, sau đó mặc kệ mình có dịch chuyển tức thời hay đi tới đâu đi nữa, cho dù là một hành tinh khác, cũng vẫn có thể lập tức trở về vị trí đã đặt định vị.

Tuy sẽ có một lỗi, đó chính là mỗi tuần chỉ có thể mở ra một lần dịch chuyển, hơn nữa mỗi lần đều phải tốn một lượng lớn điểm bán manh, nhưng so với khả năng đảm bảo an toàn của chức năng này mang tới, Quý Vô Tu vẫn cảm thấy động tâm một cách đáng xấu hổ.

Sự tình nặng nhẹ thế nào, y vẫn phân biệt được.

[Tinh! Xin ký chủ hãy suy nghĩ kỹ, đạo cụ này rất đắt, sẽ đào rỗng toàn bộ điểm bán manh của ký chủ.]

Quý Vô Tu căn bản không cần tự hỏi, chịu đựng cảm giác đau lòng, cắn răng nói: "Mua đi!"

Hệ thống uyển chuyển nhắc nhở: [Như vậy ký chủ mau chóng tích cóp điểm bán manh, mỗi ngày ở chỗ tượng điêu khắc sẽ tiêu hao một lượng lớn điểm bán manh để khế ước.]

Quý Vô Tu "......"

Toi rồi, cư nhiên quên mất chuyện quan trọng này.

Hệ thống lập tức không còn lời gì để nói, vô cùng hoài nghi chỉ số thông minh của ký chủ có cần nạp phí gấp hay không.

Nhưng Quý Vô Tu cũng mặc kệ hệ thống nghĩ gì, y chỉ biết mình tốn một số tiền lớn mua đồ, sau này có thể trang bức, hơn nữa còn thuận lợi thuyết phục cái người cứng đầu Otis này.

Nghĩ thôi đã thấy kích động.

Sau khi mua sắm thành công, Quý Vô Tu lập tức thần thần bí bí nói với Otis: "Ta dám vào trùng động không phải vì ta to gan không có não, mà là ta có thủ đoạn bảo mệnh."

Sắc mặt Otis khẽ đổi, dường như đã sớm đoán được, nhưng trên thực tế, đáy mắt hắn lại hiện lên một tia kinh ngạc, không nghĩ ra cục cưng nhỏ trước mặt rốt cục có thủ đoạn gì để giải quyết chuyện này.

Quý Vô Tu hơi khoe khoang nói: "Mặc kệ ta đi tới đâu, cho dù là ngoài hành tinh xa lạ, ta cũng có thể lập tức trở lại nơi này, như vậy, sẽ không sợ bị lạc trong trùng động không ra được."

Quan trọng nhất là, khi xảy ra bất cứ nguy hiểm gì ở trong trùng động, cũng có biện pháp lập tức trở lại nơi này, có thể nói hoàn mỹ giải quyết vấn đề mà Otis lo lắng nhất hiện tại.

Cuối cùng Otis không chút che giấu lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, nghiêm túc hỏi: "Ngươi xác định cái này sẽ không xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn chứ."

Hắn quyết không cho phép xảy ra bất cứ việc gì ngoài ý muốn ảnh hưởng tới cục cưng nhỏ.

Quý Vô Tu tự tin gật đầu, xuất phẩm của hệ thống luôn là hàng tinh phẩm, huống chi y phải tốn bao nhiêu điểm bán manh mới mua được, chắc chắn là tiền nào của nấy.

Otis trầm tư suy ngẫm lợi và hại của chuyện này, cùng với có nên đồng ý cho cục cưng nhỏ đi trùng động thăm dò hay không.

Quý Vô Tu an tĩnh chờ đợi, tâm trạng cực kỳ khẩn trương.

Cũng không biết vì sao, theo lý mà nói, với thực lực của y, nếu sử dụng tất cả sức mạnh và các loại bàn tay vàng, tuyệt đối có thể đánh thắng Otis, căn bản không cần sợ hắn.

Nhưng bản năng lại vô cùng để ý cái nhìn của Otis, giống như nếu Otis không đồng ý, mặc cho mình có sử dụng bất cứ thủ đoạn gì, thì cũng không hề có tác dụng.....

Thật là kỳ lạ.

Đây rốt cục là vì sao?

Vài phút sau, lúc này Otis mới không nhanh không chậm nói: "Được, ta cho phép ngươi tiến vào trùng động."

Quý Vô Tu lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, trong miệng toát ra các loại lấy lòng Otis, đặc biệt là đôi mắt nhỏ, hoàn toàn khiến Otis cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, nhưng dù vậy, hắn cũng không dễ dàng đồng ý như vậy.

"Nhưng mà ——"

Mặt Quý Vô Tu đơ ra, biểu tình trở nên hậm hực.

Y biết ngay mà.

Otis tuyệt đối không dễ dàng đồng ý như vậy,hóa ra còn có hậu chiêu ở chỗ này chờ mình.

Quý Vô Tu ủ rũ cụp đuôi nói: "Nhưng mà cái gì?"

Y cứ cảm thấy tiếp theo Otis sẽ đưa ra một nan đề cho mình, từ đó khiến kế hoạch của mình vỡ lở.

Nhưng Otis lại nói tiếp, thực sự chứng minh nội tâm của Quý Vô Tu có bao nhiêu hiểm ác mới có thể nghĩ Otis thành bộ dáng như vậy.

"Nhưng mà, ta cũng muốn đi cùng ngươi." Giọng nói của hắn tràn ngập kiên định, dường như không có bất cứ người nào có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý.

Mà nguyên nhân hắn làm như vậy, cũng chỉ là vì—— muốn bảo vệ mình.

Quý Vô Tu ngốc lăng, hồi lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.

Thật ra, y thật sự không ngờ Otis lại vì mình mà làm tới tình trạng này.

Nhất thời đối mặt với ánh mắt thâm trầm của Otis, y có chút hoảng loạn cúi đầu, trái tim bình tĩnh cũng không biết vì sao lại giống như bị ngập trong một hồ nước trong, nhấc lên từng đợt sóng.

Dường như có gì đó khác lạ.

Nhưng lại giống như không có gì thay đổi vậy.

Quý Vô Tu cố gắng bình tĩnh lại, lẩm bẩm nói: "Nhưng nói không chừng nơi đó rất nguy hiểm."

Những lờ này cũng không biết là khuyên hay là thuyết phục bản thân.

Otis nhướng mày hỏi lại: "Nếu như vậy, vậy càng không thể cho ngươi đi."

Không có chuyện mình không thể đi mà lại để cho cục cưng nhỏ đối mặt nguy hiểm.

Quý Vô Tu lập tức á khẩu không trả lời được, một câu phản bác cũng không thể nói ra.

Otis nói đúng!

Y vừa rồi cố gắng ưỡn ngực cam đoan, tỏ vẻ đi vào tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm, mặc dù gặp nguy hiểm, mình cũng có cách thoát ra, kết quả hiện tại bị vả mặt.

Otis lập tức tỏ vẻ: "Sự tình cứ quyết định như vậy đi, kế tiếp ta sẽ bàn giao công việc cho cấp dưới, rồi cùng ngươi tiến vào trùng động."

Quý Vô Tu rầu rĩ không vui gật đầu, nhưng rất nhanh lại kéo lên tinh thần, có Otis đi cùng mình kỳ thực cũng tốt, tổng thể mà nói là lợi hơn hại.

Thời gian từng ngày qua đi.

Otis cũng trở nên bận rộn lu bù, ít nhất so với mỗi ngày chỉ có thể che ngực than thở như Quý Vô Tu bận hơn rất nhiều.

Otis cần phải suy nghĩ trước về nhiệm vụ của mình và phương hướng phát triển của tương lai của tinh cầu này, để tránh cho sau này mình đi rồi những người ở lại ra quyết định sai lầm, dẫn tới những sai lầm trọng đại, đương nhiên, loại khả năng này vẫn tương đối thấp.

Tiền đề là hoàng đế não tàn nào đó......không ra quấy rối.

Không ai biết gã có thừa dịp Otis không ở liền cho rằng thiên hạ này là của mình, rồi lại bắt đầu đi tìm đường chết, khiến cho sự tình phát triển theo hướng càng thêm bi kịch hay không.

Otis càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, nhận ra cần phải có người có thân phận và địa vị cao hơn mình tới để tạm thời tiếp quản chức vị nguyên soái của mình mới được.

Đặc biệt là người này còn phải là tồn tại kiến vị hoàng đế kia sợ hãi nhất.

Không ít cấp dưới trầm tư suy nghĩ, đầu đều to lên.

Nhưng trong lòng Otis lại chọn được một người.

Nhưng chuyện này, cần phải cẩn thận mưu tính một phen mới được.

Bởi vì tính khả thi của truyện này hơi thấp.

Quý Vô Tu ngáp một cái, phát hiện Otis vẫn đang trầm tư suy nghĩ, hình như vì một việc nào đó mà mặt mày u ám, trong lòng y lập tức cảm thấy tò mò, dưới bầu trời này cư nhiên còn có việc có thể khiến vị nguyên soái này buồn rầu.

Thật là lạ nha!

Mang theo hiếu kỳ, Quý Vô Tu ngẩng đầu, ném ra câu hỏi.

Otis cũng không phải người độc đoán chuyên chế, hắn cũng sẽ tiếp thu ý kiến của người khác.

Đương nhiên, người này phải trải qua khảo nghiệm của hắn mới được.

Otis gõ gõ mặt bàn, ý bảo Quý Vô Tu nhìn lên màn hình trên không trung, chỉ vào chỗ nào đó nói: "Nơi này là khu không người, là nơi chỉ có thể vào không thể ra."

Quý Vô Tu hơi có ấn tượng, hình như trong một buổi phát sóng trực tiếp nào đó, đã từng nghe nói nơi đó không có một ngọn cỏ, căn bản không thích hợp cho nhân loại sinh tồn, cho nên mỗi tháng đều phải có người tiếp tế đồ ăn và nước uống ở cửa vào của khu không người mới được.

Bình thường người tiến vào khu không người, phần lớn đều ôm suy nghĩ một chết hai sống.

Không ai không khâm phục.

Nhưng việc này có liên quan gì tới vấn đề phiền não của Otis chứ?

Quý Vô Tu lập tức lộ ra ánh mắt tò mò.

Otis không chút hoang mang, lộ ra ánh mắt hồi tưởng lại quá khứ, đôi mắt sâu thẳm nhiều thêm một chút cảm xúc phức tạp.

"Nguyên soái đời trước, bởi vì tuổi cao nên thoái vị, tự nguyện mang quân tiến vào khu không người, trấn thủ trùng động, chống đỡ nguy cơ."

Câu hỏi trong miệng Quý Vô Tu lập tức không thốt ra được, đáy mắt dường như hiểu được một chút.

Chẳng lẽ là....

"Vị nguyên soái trước kia, là cha của ngươi sao?" Sau một lúc, giọng nói non nớt đột nhiên vang lên.

Nguyên soái trầm mặc gật đầu, ánh mắt hồi ức trong phút chốc biến mất, hắn nói: "Ngoài ta ra, chỉ có ông ấy mới có thể trấn áp hoàng tộc luôn ngo ngoe rục rịch."

Quý Vô Tu bừng tỉnh, những ngay sau đó lại lộ ra vẻ mặt buồn rầu: "Nhưng mà......"

Otis nói tiếp: "Khu không người chỉ có thể vào không thể ra."

Quý Vô Tu gãi gãi đầu: "Hay là ngươi đừng đi cùng ta nữa, ta tự mình đi trùng động cũng không sao."

Otis lại lắc đầu, giọng nói cực kỳ kiên định: "Không, ta tuyệt đối không để ngươi bước vào nơi nguy hiểm."

Ngay sau đó, giọng nói hắn thay đổi: "Huống chi, cũng phải nghĩ cách mở ra khu không người, để những vị anh hùng ở bên trong được đi ra."

Quý Vô Tu ngẫm nghĩ, lập tức cảm thấy những người đó thực sự xứng đáng được gọi là anh hùng, dù sao nơi đó không ăn không uống, còn phải đối phó với sâu biến dị không biết lúc nào sẽ xuất hiện, chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Nhưng nơi đó lại chỉ có thể vào mà không thể ra.

Đúng là việc kỳ lạ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Vô Tu tỏ vẻ nói: "Ta muốn đi tới khu không người xem sao."

Y cũng không nói mình có lẽ có biện pháp giải quyết vấn đề ở khu không người, dù sao y còn chưa quá chắc chắn, mặc dù có hệ thống, cũng không chứng tỏ mình thật sự không gì không làm được.

Otis gật đầu, nói: "Ngày mai liền qua đó nhìn xem, thuận tiện mang theo Sói Đói."

Quý Vô Tu cũng tán đồng, dù sao Sói Đói cũng là nhà khoa học có trình độ cao nhất trong giới nghiên cứu khoa học hiện nay.

Mang theo hắn, có lẽ sẽ phát hiện được gì đó.

Sáng sớm hôm sau, một chiếc máy bay chiến đấu cất cánh từ nhà nguyên soái, đi tới khu vực càng ngày càng hoang vắng, còn mục đích, tự nhiên là khu không người.

Trên đường, cũng không biết vì sao Quý Vô Tu đột nhiên có chút khẩn trương.

Nói thật ra, chuyến đi lần này áp lực cực kỳ bình thường, dù thế nào cũng không nên khẩn trương mới đúng.

Quý Vô Tu hoàn toàn khó hiểu chỉ có thể hít sâu, để bản thân tận lực bình tĩnh trở lại.

Nửa tiếng sau.

Nguyên soái tiên sinh điều khiển máy bay chiến đấu nói: "Tới rồi.". Có‎ gì‎ hot?‎ 
Bình Luận (0)
Comment