Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 165

Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Tiểu nhạc đệm qua đi, mọi người lập tức dồn lực chú ý tới cửa vào khu không người, sắc mặt ngưng trọng, dường như đang tự hỏi điều gì, đồng thời ánh mắt cũng thường xuyên nhìn về phía vị nguyên soái của đế quốc, suy đoán đối phương có biện pháp đối ứng gì không.

Phải biết rằng, kia chính là khu không người chỉ có thể vào mà không thể ra.

Muốn mang người bên trong ra, nói dễ hơn làm.

Otis sao có thể không rõ đạo lý này, nhưng nếu không đi thử một lần, thì sao biết có được hay không, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ thất bại.

Nhưng hiển nhiên, hắn quên mất một biến số, đó chính là con thú biến dị đã mang tới vô số kỳ tích, thậm chí thay đổi vận mệnh của toàn tinh tế, khai sáng ra thời đại mới.

Quý Vô Tu cẩn thận nhìn lối vào của khu không người.

Nơi này giống như bí cảnh trong game thời kỳ địa cầu cổ, sương trắng mênh mang thoạt nhìn giống như tiên cảnh, thật sự khiến người muốn đi vào tìm hiểu đến tột cùng, nhưng tin rằng người đi vào sẽ phát hiện mình lại không thể ra được.

Quý Vô Tu không biết người ở đây tại sao lại biết đây là khu không người, nhưng nghe nói ở khu không người cũng sẽ thường xuyên xuất hiện các loại sâu biến dị đáng sợ, cho nên mới cần người chủ động tiến vào trấn thủ tiêu diệt sâu biến dị.

Quý Vô Tu dò hỏi hệ thống: "Có biện pháp gì không?"

Hệ thống cũng có thể nhìn tình huống bên ngoài, nó đột nhiên trầm mặc, dường như đang tiến hành tính toán phân tích, vài giây sau mới nói: [Ký chủ, ngài có thể thử dùng xuyên qua thời không để giải quyết vấn đề này.]

Xuyên qua thời không chính là đạo cụ mà lúc trước Quý Vô Tu tiêu tốn rất nhiều điểm bán manh mới mua được, mỗi lần sử dụng cần lượng điểm bán manh nhất định, lại còn sử dụng hạn chế, một tuần chỉ có thể sử dụng một lần, Quý Vô Tu cho rằng đạo cụ này quá mức nghịch thiên, hệ thống không thể chế tạo ra đạo cụ không có hạn chế.

Kiểm tra đo lường thấy ý nghĩ của ký chủ, hệ thống phản bác lại: [Ký chủ, ngài nghĩ nhiều rồi, bổn hệ thống còn có "Bản thăng cấp của xuyên qua thời không", không có bất cứ hạn chế gì về mặt sử dụng và thời gian, chẳng qua ngài không mua nổi mà thôi.]

Quý Vô Tu lập tức trầm mặc, không dám tin suy đoán của mình lại sai, bởi vậy có thể thấy được, hệ thống thực sự nghịch thiên, căn bản không tồn tại bất cứ đạo cụ nào mà nó không thể chế tạo ra, chỉ khác ở chỗ, y căn bản không mua nổi.

Nghĩ như vậy, cư nhiên lại thấy hơi buồn.

Nhưng sau khi có phương án giải quyết, Quý Vô Tu lập tức vội vã không chờ nổi nói: "Chúng ta đi vào thôi."

Otis không giữ Quý Vô Tu lại, lộ ra vẻ mặt trầm ngâm, rồi sau đó gật đầu nói: "Đi thôi."

Những người còn lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, muốn nói lại thôi.

Con thú biến dị kia cho dù có thông mình như thế nào, cũng không chứng tỏ nó có hiểu biết hoàn toàn về khu không người, nó căn bản không biết khu không người đáng sợ thế nào, nhưng nguyên soái thì không thể không biết, vậy vì sao còn muốn ngớ ngẩn cùng con thú biến dị này, cư nhiên không ngăn cản nó lại.

Mặc kệ người khác nói thế nào, việc nguyên soái quyết định, không ai dám phản đối, càng đừng nói là mọi người căn bản không dám nói ra, dù sao vấn đề mà ngay cả bọn họ cũng có thể nghĩ ra, thì đường đường là nguyên soái sao có thể không biết chứ.

Cho nên xét đến cùng, nguyên soái tất nhiên là có gì đó để dựa vào rồi.

Người ở đây, cũng không phải ngu ngốc, ngược lại đều là người xuất sắc lựa chọn từ trong quân đội, bọn họ không nói một lời, không chút do dự đi theo sau Otis, tiến vào lối vào của khu không người chỉ có thể vào không thể ra.

Cho dù tâm chí có kiên định, cũng không khỏi hiện lên một tia bi thương.

Nói không chừng đời này chỉ có thể ngốc tại khu không người, thật là thảm.

Nhưng rất nhanh, bọn họ sẽ biết ý nghĩ này rốt cục không đáng tin cỡ nào.

Sương mù màu trắng lập tức bao bọc lấy mọi người, như là tấm màn mỏng bán trong suốt, một luồng ánh sáng chiếu qua, ánh vào mi mắt đó là cát vàng bay đầy trời, không nhìn thấy bất cứ màu sắc xanh biếc nào.

Liếc mắt nhìn một cái, toàn là cát vàng, tận đến điểm cuối tựa hồ lại là sương mù màu trắng bao phủ, cũng không biết nơi đó là cái gì.

Otis dường như đã đoán ra suy nghĩ của Quý Vô Tu, nói: "Điểm cuối là sương trắng, nhưng không ai có thể bước ra một bước, mặc kệ dùng bất cứ biện pháp hay vũ khí gì, đều không thể làm được."

Quý Vô Tu lại lộ ra vẻ mặt giật mình, đáy mắt càng tò mò.

Sự tồn tại của nơi này có chút vô lý.

Nếu không phải vì nơi này cát vàng tung bay, không giống như tiên cảnh, nếu không y sẽ cho rằng nơi này là bí cảnh bảo vật mà vị đại năng nào đó để lại.

Nhưng ngẫm lại cũng biết là không có khả năng.

Trên đời này tuy có dị năng giả, nhưng tuyệt đối không thể có thần tiên gì đó.....nhỉ?

Nghĩ đến đây, Quý Vô Tu lập tức không tự tin lắm, thời buổi này ngay cả hệ thống còn có, lại xuất hiện người tu chân hay thần tiên gì đó, hình như cũng không khó tiếp thu thì phải.

Phải biết rằng, trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại tuy rất phát triển, nhưng vẫn có rất nhiều việc khó có thể giải quyết, nhưng đối với hệ thống mà nói, chỉ cần có tiền là có thể giải quyết dễ dàng.

Như vậy vấn đề đặt ra là, đốt cục là cái gì đã sáng tạo ra hệ thống?

Hệ thống trâu bò như vậy, như vậy người sáng tạo ra hệ thống, không biết trâu bò thành dạng gì nữa?

Nhưng trước mắt, những việc này không phải điều y cần suy nghĩ.

Đám người Quý Vô Tu đến khu không người không bao lâu, các binh lính sinh sống ở khu không người liền nhận ra gì đó, lập tức đi ra khỏi phòng ở tiện dụng, hiện giờ, bọn họ đã không quan tâm tới cái gì mà ăn mặc thời thượng, chỉ lấy phòng ngự rắn chắc là chủ yếu.

Đại đa số mọi người đều mặc áo màu vàng đất, hòa hợp một thể với màu cát vàng bên ngoài.

Các binh lính ở khu không người vẻ mặt khác nhau, trong đó vẻ mặt nghi ngờ nhiều hơn một chút.

Đừng thấy khu không người có vẻ ngăn cách với thế giới bên ngoài, nhưng bọn họ có thể sử dụng quang não, tự nhiên biết rõ thế giới bên ngoài, cũng không phải hai mắt bị mù, cho nên khi con thú biến dị màu đen trắng kia đứng ở nơi đó, mọi người lập tức nhận ra nó là ai.

Không thể không nói, nó ở trong video, cũng đã vô cùng đáng yêu, nhưng không ngờ tận mắt nhìn thấy, mới phát hiện bất cứ ngôn từ nào cũng không thể hình dung vẻ bề ngoài của nó lúc này.

Nghĩ cũng biết, Quý Vô Tu đã lên tới cấp 7, bề ngoài tự nhiên cũng sẽ càng ngày càng hoàn mỹ.

Đối với đám người hằng ngày chỉ nhìn thấy cát vàng và thú biến dị xấu xí mà nói, thì cú sốc đó, quả thực giống như một quả bom oanh tạc.

Lập tức cung cấp cho Quý Vô Tu một lượng điểm bán manh vô cùng khả quan, chỉ đáng tiếc nhân số ở đây quá ít, nếu không thì điểm bán manh chỉ sợ sẽ càng nhiều.

Hệ thống ở bên cạnh cắm cho một cây đao: [Bằng lòng đi ký chủ, có điểm bán manh đã không tệ rồi, còn muốn được voi đòi tiên.]

Quý Vô Tu "......"

Hệ thống này càng ngày càng biết phun tào.

Ánh mắt của Otis dừng trên người một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn rắn rỏi, không ai biết giờ phút này tâm tình của hắn rốt cục phức tạp như thế nào, cảm xúc phập phồng mãnh liệt, không biết phát ra làm sao.

Nhưng phút cuối cùng, lại vẫn bị chặn lại, chỉ lộ ra bình tĩnh và vững vàng.

Đây cũng là ấn tượng đầu tiên về nguyên soái Otis đối với công chúng.

Người đàn ông trung niên có một bộ râu quai nón, không giỏi chăm sóc ngoại hình, có chút lôi thôi, nhưng quần áo lại cực kỳ sạch sẽ, hiển nhiên là một người cực kỳ ngăn nắp sạch sẽ.

Chẳng qua là một người đàn ông thô kệch, thực sự không làm được những việc tinh tế như vậy.

Không có cách nào, binh lính duy nhất biết cắt tóc, cũng đã chết vào mấy tháng trước.

Khoảng cách tới lần đưa vật tư tiếp theo, còn hai tháng nữa.

Mọi người cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời chịu đựng, nhưng hiện tại, lại có một nhóm người tiến vào khu không người, không ai biết những người này vì sao lại tiến vào, nhưng tất cả mọi người biết, vị kia nguyên soái dẫn đầu kia, là con trai của lão nguyên soái.

Lão nguyên soái đứng ở nơi đó, áp chế bàn tay không ngừng run rẩy, gắng hết sức bảo trì vẻ mặt trấn định, nhưng đôi mắt tang thương cơ trí của ông, lại bại lộ ra vẻ bồn chồn.

Hiển nhiên, vị nguyên soái già này, vẫn luôn nhớ về con trai.

Nhưng nhiều năm ly biệt, khiến cho một màn vốn là cha con từ hiếu lại biến thành vô cùng ngại ngùng.

Lão nguyên soái bình tĩnh lại, giọng nói khô khốc vang lên: "Con....sao lại vào đây?"

Ông không nghe thấy binh lính bên ngoài liên hệ với mình nói con trai của mình sẽ tiến vào, huống hồ, một khi vào nơi này, sẽ không ra được nữa.

Nguyên soái trẻ tuổi vẫn duy trì trấn định, giọng nói lạnh lùng: "Tiến vào xử lý chuyện quan trọng."

Lão nguyên soái lộ ra vẻ mặt như khóc như cười: "À, vậy sao."

Đoàn người sôi nổi cúi đầu, dường như không muốn dây vào cảnh cha con gặp mặt vô cùng phức tạp này.

Quý Vô Tu chỉ có thể căng da đầu chào hỏi, ý đồ phá vỡ màn gặp mặt ngại ngùng: "Xin chào lão nguyên soái."

Cuối cùng lão nguyên soái cũng đặt ánh mắt lên người con thú biến dị, ông vẫn luôn theo dõi con thú biến dị này, cũng biết nó liên tục sáng tạo kỳ tích, chẳng những bảo vệ con trai mình, còn bảo hộ toàn nhân loại.

Chỉ những điều này đã đủ cho mình kính nể không thôi.

Những người còn lại rất nhanh nhận ra điều gì, nhanh chóng mời đoàn người Otis vào nhà, còn rót trà mời nước, sau đó ngồi xuống lo sợ bất an chờ đợi.

Ngay sau đó, xuất phát từ sự lo lắng cho con trai của mình, lão nguyên soái lại lần nữa nói: "Con rốt cuộc vì sao lại tiến vào?"

Mình tự nguyện tiến vào, thứ nhất là muốn bảo vệ toàn nhân loại, thứ hai là hi vọng lão hoàng đế có thể nhìn vào việc mình tự nguyện tiến vào khu không người, bày tỏ việc mình không có ý định mưu đoạt quyền lợi.

Kết quả cuối cùng, con trai của mình, lại vào khu không người.

Điều này khiến ông không thể bình tĩnh lại được.

Lúc này Otis mới đặt ánh mắt lên người lão nguyên soái, nhàn nhạt nói: "Con tiến vào, là vì mang mọi người ra ngoài."

Khu không người, đã không cần người trấn thủ nữa.

Lời này vừa nói ra, mọi người không khỏi ồ lên.

Ai cũng biết vào khu không người, sẽ không ra được.

Quý Vô Tu ở bệnh cạnh vung móng vuốt, hỏi: "Người ở khu không người, đều ở chỗ này chứ?"

Lão nguyên soái không rõ nguyên do, vẫn đang đắm chìm trong lời nói vừa rồi của con trai nhà mình nên thất thần nói: "Còn mấy người chưa tới."

Quý Vô Tu lập tức nói: "Có thể gọi bọn họ tới cả không, một phút là được."

Lão nguyên soái vẫn không hiểu gì, lại nghĩ tới chỉ số thông minh của con thú biến dị này không thua con người, đoán chừng là có chuyện gì, liền nhanh chóng liên lạc với mấy người còn lại mau tới đây, sau đó mới nói với Quý Vô Tu: "Bọn họ đã tới."

Quý Vô Tu mặt ngây thơ vô hại gật đầu, nói: "Nếu đã đến đông đủ, chúng ta cũng nên đi rồi."

Đúng lúc Quý Vô Tu chuẩn bị ở ra xuyên qua thời không, có một giọng nói cũng không biết từ đầu vọng tới, rõ ràng vang lên.

—— Xấu quá.
Bình Luận (0)
Comment