Sáng sớm tinh mơ, Lâm Tịch đã kéo Lục Uyên từ dưới đất dậy. Hai người nhanh chóng sửa soạn xong rồi xuống lầu ăn sáng.
Nàng vô cùng mong đợi buổi biểu diễn người cá hôm nay. Nhớ lại lúc còn ở hiện đại, nàng từng một lòng vùi đầu vào việc học, đến cả ngày nghỉ cũng chỉ lo đi học thêm. Cha mẹ thì bận rộn kiếm tiền nuôi sống gia đình, nàng lại chăm chỉ học tập, chưa từng đặt chân đến công viên giải trí hay xem bất kỳ màn biểu diễn kỳ thú nào.
Mãi đến khi thi đậu ngành pháp y, cuộc sống của nàng càng thêm bận rộn, lúc thì ra hiện trường thu dọn thi thể, lúc thì mổ khám nghiệm. Gần như chẳng có lấy chút thời gian để thở.
Ăn sáng xong, dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của tiểu nhị khách điếm, hai người đi đến trung tâm khu phố sầm uất. Chỉ thấy đầu đường đông nghịt người, nhộn nhịp ồn ào, bốn phía người chen vai thích cánh, ai cũng bị dòng người đẩy cuốn đi.
Chợt nghe phía trước vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng, dân chúng từ phía sau lũ lượt đi theo tiếng động tiến lên. Trên một sân khấu dựng bằng màn đen, đặt ngay trên một bể nước tròn lớn, người dân đã đứng thành vòng vây chật kín xung quanh.
“Nghe nói người cá lát nữa sẽ xuất hiện trong bể nước này đấy!”
“Thật hay giả vậy?”
“Chắc chắn là giả rồi, đời nào có người cá thật chứ.”
...
Phía trước rộn ràng những tiếng bàn tán xôn xao.
Người đánh chiêng cao giọng hô vang, tiếng la dội lên khiến xung quanh lập tức im phăng phắc.
Hắn ta lớn tiếng tuyên bố: “Các vị khách lớn nhỏ xin chú ý, buổi biểu diễn người cá sắp bắt đầu!”
Lâm Tịch nghe vậy liền phấn khích ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu. Nhưng vì nàng thấp bé, phía trước lại có quá nhiều người chắn tầm mắt, nên căn bản không nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe âm thanh.
Đúng lúc đó, một đôi tay lớn từ sau eo nàng duỗi tới, nhẹ nhàng bế nàng lên đặt trên vai.
“Huynh không mệt sao?” Nàng cúi đầu nhìn Lục Uyên, thấy hắn đang gắng sức giữ vững nàng trên vai.
“Nàng đừng coi thường ta, hồi nhỏ ta còn có thể đứng tấn mấy canh giờ liền đó. Thể lực ta tốt lắm.” Hắn biết nàng rất hứng thú với người cá, nên dù vất vả cũng muốn giúp nàng xem được cho rõ.
Tiếng trống dồn dập vang lên. Hai nam nhân tóc lam, mình trần để lộ cơ bắp, từ phía sau bước lên sân khấu. Cả hai nâng cao chiếc đỉnh thiên cân, khoe thân hình rắn chắc giữa ánh nhìn của mọi người. Bên dưới sân khấu, không ít tiểu thư thẹn thùng đưa tay che mặt đỏ bừng.
Hai người biểu diễn vén màn sân khấu màu đen ra, đổ nước biển đã chuẩn bị sẵn vào lu nước lớn. Sau tiếng hoan hô nhiệt tình của đám đông, một nữ tử toàn thân khoác sa y màu tím xuất hiện từ phía sau. Nàng ta đi quanh lu nước, múa một điệu uyển chuyển, tà váy tung bay, đôi chân ngọc nhẹ nhàng lướt bước khiến người dưới đài không khỏi hét lên kinh ngạc.
Ngay sau đó, nàng ta cởi bỏ sa y, phần ngực được che bằng vỏ sò trang trí, phần thân dưới mặc váy dài có vảy lấp lánh như đuôi cá, dưới ánh mặt trời chiếu rọi phát sáng rực rỡ.
Tuy gương mặt nàng ta được che bởi một lớp lụa trắng, không nhìn rõ dung nhan, nhưng ánh mắt mê hoặc kia lại đủ khiến người ta hiểu nàng ta đẹp đến mức nào.
Nàng ta uốn lượn cơ thể, chậm rãi bước vào lu nước, chỉ trong chốc lát, tà váy dưới thân liền biến thành đuôi cá màu xanh lục, tự do bơi lội trong lu nước, vô cùng linh hoạt.
Lâm Tịch không khỏi trừng lớn mắt, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Dưới đài, tiếng reo hò vang lên như sấm.
Lúc này, người đánh chiêng cười tươi, chắp tay cúi chào: “Các vị khách quan, đi ngang qua thì đừng bỏ lỡ. Cảnh tượng đặc sắc như thế này chỉ có ở Thương Châu mới có, nếu bỏ qua, e là không có lần thứ hai! Có tiền thì ủng hộ chút tiền, không tiền thì vỗ tay ủng hộ cũng được.”
Hắn ta bưng khay bạc đi khắp nơi xin thưởng. Lục Uyên không hề keo kiệt, móc ra một thỏi bạc trắng bỏ vào khay, người đánh chiêng cúi đầu cảm tạ liên tục.
Nữ nhân trong lu nước, đôi mắt xanh lục chợt phát sáng. Không ít người dưới đài đắm chìm trong vẻ đẹp của nàng ta, nhưng ánh mắt kia lại chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Tịch.
Lâm Tịch bị nhìn đến rợn người, bất an yêu cầu Lục Uyên thả mình xuống.
Ai ngờ người đánh chiêng lại kéo tay nàng, cười nói: “Vị huynh đài đây, ta thấy ngươi rất thích màn biểu diễn của chúng ta, chi bằng lên đài chơi một chút?”
Hắn ta nhiệt tình giữ tay nàng, đẩy nàng bước lên sân khấu.
Lâm Tịch quay đầu nhìn Lục Uyên. Hắn gật đầu trấn an, còn vỗ ngực ra hiệu cứ yên tâm, hắn sẽ luôn dõi theo nàng. Hắn chen vào hàng đầu đám đông, ánh mắt không rời khỏi nàng.
Lâm Tịch vẻ mặt mơ màng, chân tay luống cuống không biết nên làm gì.
Nàng ngó về phía lu nước, tưởng rằng mình sắp bị mời xuống đó, liền vội vàng xua tay:
“Ta… ta không biết bơi đâu!”
Người đánh chiêng cười trấn an: “Không sao, không phải xuống nước. Tiết mục tiếp theo là ‘đại biến người sống’, mời các vị chú ý theo dõi!”
Tiếng vỗ tay vang dội khắp sân khấu. Mọi người đều tò mò muốn xem trò ảo thuật này.
Người đánh chiêng mời Lâm Tịch bước vào một chiếc tủ gỗ lớn, sau đó đóng kín lại. Hắn còn mời người trong đám đông lên kiểm tra xung quanh để chứng minh không có cơ quan gì kỳ lạ. Sau đó, hắn bắt đầu đếm ngược ba tiếng, mở tủ ra, từ bên trong bước ra lại là nữ nhân vừa rồi trong lu nước.
Lục Uyên thấy Lâm Tịch không còn đâu nữa, lo lắng như lửa đốt, lập tức nhảy lên sân khấu, túm lấy áo người đánh chiêng, quát lớn: “Người đâu?”
Người đánh chiêng hốt hoảng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Khách quan, đừng vội. Người đang ở dưới sân khấu, đợi biểu diễn kết thúc sẽ trả lại ngay. Dưới cái tủ kia có lối đi.”
Nhưng Lục Uyên chẳng muốn nghe gì nữa. Hắn lập tức đá tung chiếc tủ gỗ, nhảy vào hố bên dưới, lại không thấy bóng dáng Lâm Tịch đâu cả.
Ảo thuật bị phá hỏng, người đánh chiêng bất đắc dĩ tuyên bố kết thúc biểu diễn, vội vàng giải tán đám đông. Ngay khi hắn ta vừa định rút lui, liền bị Lục Uyên chặn lại ở góc đường.
Lục Uyên rút kiếm kề sát cổ hắn ta, ánh mắt lạnh lùng: “Ta hỏi lại lần nữa, người đâu?”
Người đánh chiêng lập tức quỳ rạp xuống đất, run rẩy nói: “Khách quan, ta… ta chỉ là người giúp việc, không cùng nhóm với những người biểu diễn thật sự, ta cũng không biết bọn họ đã đưa người đi đâu rồi!”
“Vậy làm sao tìm được họ?” Lục Uyên nghiến răng hỏi.
“Thành tây… đúng, ta từng gặp họ ở thành tây.” Người kia như nhớ ra gì đó, vội vã đáp.
Lục Uyên không nói hai lời, xách hắn ta lên kéo đi: “Dẫn đường. Không thì đừng mong sống.”
Hai người rẽ khỏi ngã đường, len qua khu chợ đông đúc.
“Loảng xoảng!” Một bao tải lớn rơi xuống từ xe chở hàng, đúng lúc ngang qua Lục Uyên. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một ông lão lưng còng, chân tay tàn tật đang kéo bao tải.
Hắn không để tâm, chỉ lo kéo người đánh chiêng đi về hướng thành tây.
Cùng lúc ấy, vật gì đó trong bao tải động đậy nhẹ một chút. Ông lão thần sắc lấm lét, lập tức cởi áo khoác đắp lên bao tải, vẻ mặt đầy bí hiểm, rồi quay đầu rẽ đi hướng thành đông.
Chờ đến khi Lâm Tịch tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, rõ ràng chỉ mới chui vào một cái tủ gỗ mà thôi, vậy mà lại thiếu dưỡng khí đến mức hôn mê lâu như vậy. Nàng đẩy cửa gỗ phía trước ra, phát hiện cảnh vật xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
Cảm giác giống như thể vừa bước vào Thuỷ Liêm Động của Tôn Ngộ Không, bên ngoài vọng đến tiếng nước róc rách chảy. Nàng tò mò bước ra ngoài, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền kinh ngạc đến mức đưa tay che miệng.
Ngay phía trước là một dòng thác, đổ xuống vực sâu thăm thẳm không thấy đáy. Nàng thầm nghĩ chẳng phải mình đang ở khu phố náo nhiệt sao? Tại sao chỉ chớp mắt đã đến nơi kỳ lạ như thế này?
“Lộp bộp” một tiếng, cánh cửa đá bên cạnh mở ra. Nữ nhân từng biểu diễn điệu múa trên sân khấu bước vào, trên tay bưng một khay trái cây, lễ phép cúi mình trước mặt nàng.
“Tham kiến công chúa.”
Lâm Tịch nghe xong, cằm suýt nữa rớt xuống đất.
Nàng vội kéo tay nữ nhân kia lại, hỏi: “Cái gì mà công chúa? Ngươi vừa nói cái gì?”
Nữ nhân kia nhẹ giọng đáp: “Công chúa đừng vội, lát nữa các trưởng lão sẽ đích thân đến giải thích rõ ràng với ngài.” Nói xong liền xoay người rời đi.
Lâm Tịch muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng lại bị cửa đá chắn lại. Nàng không ngừng sờ soạng khắp tường, hy vọng tìm được cơ quan mở cửa, trong lòng nghĩ chắc giờ này Lục Uyên đang lo lắng lắm vì không thấy mình đâu.
Tiếc là sau nửa canh giờ tìm kiếm, nàng vẫn không phát hiện được gì. Có lẽ cơ quan nằm ở phía bên kia cửa đá. Mệt mỏi, nàng quay trở lại phòng ngủ. Màn buông xuống một màu tím nhạt. Cơn buồn ngủ kéo đến, nàng ngã xuống giường, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.