Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 60

Hơi thở nóng rực từ phía trên người Lâm Tịch truyền đến, tình cảm mãnh liệt như sắp tràn ra khỏi đôi mắt Lục Uyên. Nàng biết trong lòng hắn đang rất đau khổ, liền siết chặt vòng tay ôm lấy hắn.

“Không sao đâu, ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng, không phải sao?” Nàng nhẹ nhàng v.uốt ve sau lưng hắn, nơi luôn kiên cường chống đỡ mọi gánh nặng.

“Nếu như nàng không còn nữa, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình.” Lục Uyên cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt kiên định như khắc sâu vào linh hồn, thể hiện rõ lập trường không thể lay chuyển.

Lâm Tịch vội vàng đưa tay che miệng hắn, “Xí xí xí! Chàng nói cứ như ta sắp chết không bằng.”

Hắn lại nắm lấy đôi tay nàng, trách nhẹ: “Mặc kệ thế nào, mọi kế hoạch tiếp theo của nàng, cũng phải tính luôn cả ta. Đừng tự mình mạo hiểm nữa.”

“Được, kế tiếp ta định đi tìm Tiết thần y để điều tra cho ra chân tướng.” Nàng thành thật nói ra kế hoạch của mình.

“Không được đâu…” Trong ánh mắt Lục Uyên thoáng hiện vẻ lo lắng.

“Ta biết chàng lo lắng cho sự an toàn của ta, nên lần này ta muốn chàng giúp một tay.” Lâm Tịch ghé sát tai hắn, nhỏ giọng bàn mưu.

Lục Uyên dù còn lo ngại, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Lúc hai người trò chuyện không hay biết thời gian, thì đã đến cửa Thái Y Viện. Nhìn Lục Uyên cả người ướt sũng, Lâm Tịch phất tay bảo hắn đi.

“Chàng mau trở về thay bộ đồ khô đi, kẻo cảm lạnh đấy.”

“Nàng cũng vậy.” Lục Uyên bịn rịn đứng ngoài cửa tiễn nàng.

Lúc này có mấy vị ngự y ra vào Thái Y Viện, nhìn thấy Lâm Tịch thì cúi đầu chào, trong lòng lại thì thầm: “Vị Lâm ngự y này sao có vẻ đoạn tụ vậy, ngày nào cũng thấy thân thiết với nam nhân.”

Lâm Tịch lắc đầu, cười khinh bọn họ vô tri, thầm nghĩ: Ngay cả y thuật cũng không bằng nguyên chủ, có tư cách gì mà bàn chuyện thiên hạ.

Lục Uyên thấy nàng đã vào trong mới yên tâm quay đi, dù sao phủ Quốc công hắn cũng không định quay lại nữa.

“Đứng lại!”

Lâm Tịch vừa đi đến trung đình thì bị một tiếng quát lớn phía sau gọi lại.

Quay đầu nhìn, quả nhiên là lão sư phụ kia của nàng. Nàng vội hành lễ nghiêm túc: “Sư phụ có gì chỉ dạy ạ?”

Lâm Diệp bước lại gần, nói nhỏ: “Kết quả thi đã có rồi, ngươi được vào vòng hai.”

“Thật sao? Tốt quá rồi!” Nàng mừng rỡ reo lên.

“Tốt gì mà tốt? Tâm tư của Hoàng hậu ta đều biết rõ, đây là lúc tai họa sắp đến nơi, thế mà ngươi còn mỗi ngày chạy nhảy khắp nơi.” Lâm Diệp trừng mắt nhìn đệ tử không chịu yên ổn, chẳng lo luyện y thuật ở Thái Y Viện, ngày nào cũng chạy ra ngoài, đặc biệt còn có mối quan hệ mập mờ với thị vệ. Dù ông biết nàng là nữ tử, nhưng trong lúc tình hình nguy hiểm, vẫn phải biết giữ mình.

Lâm Tịch kêu oan trong lòng. Lần này ra ngoài là do bất ngờ, chẳng phải nàng cố ý, hơn nữa nàng biết quá nhiều bí mật, lại không thể nói thẳng với sư phụ.

Ngay lúc hai người còn đang thương lượng đối sách, thái giám từ Vân Hoa Cung đến mời nàng đi xem bệnh.

“Đi đi, Thục phi nương nương gọi ngươi.” Lâm Diệp phất tay áo xoay người rời đi.

[Nghiệt đồ, ngươi phải vì vi sư mà tranh lấy danh tiếng. Thái Y Viện bây giờ hoàn toàn dựa vào ngươi, đừng vì chút tư tình nam nữ mà hồ đồ.]

Lâm Tịch gãi đầu, vội trở về thay đồ khô, xách hòm thuốc đi đến Vân Hoa Cung.

Khác với những lần trước, lần này thủ vệ ở Vân Hoa Cung dường như đã bị thay đổi. Nàng nhận ra trong số đó có một người hình như là người của An Quốc công.

Đúng lúc Lâm Tịch vẫn đang bối rối không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, thì thái giám đã ân cần mời nàng vào trong.

Nàng như thường lệ tiến đến bắt mạch cho Thục phi.

Thục phi lại cho lui tả hữu, rồi nhỏ giọng nói: “Lâm ngự y, Quốc công nhờ người nhắn lại với ta rằng có thể yên tâm ở ngươi. Lần trước ta thất lễ với ngươi, hôm nay xin được nói lời xin lỗi.”

Lâm Tịch hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ của Thục phi thay đổi đến một trăm tám mươi độ. Dù sao lần trước nàng ta còn hở chút là muốn trách phạt nàng.

Thục phi lấy ra từ trong ngực một đôi kim trâm đưa tới trước mặt Lâm Tịch, “Mong Lâm ngự y nhất định nhận lấy, sau này ta và con ta đều phải nhờ cậy vào ngươi.”

“Nương nương, như vậy là không được. Thần thân phận hèn mọn, sao dám nhận lấy lễ vật quý giá như thế?” Lâm Tịch vội quỳ xuống từ chối.

“Ngươi không nhận, chẳng phải là nói ngươi không thật lòng với chúng ta sao? Ta biết ngươi đã hứa với Quốc công sẽ bảo vệ mẹ con ta, hy vọng ngươi nói được thì làm được.” Thục phi kiên quyết nhét kim trâm vào tay nàng.

Lâm Tịch bất đắc dĩ đành phải nhận lấy, rồi cung kính bẩm báo: “Nương nương, thần hiện tại vẫn chưa thể xác định thai nhi trong bụng ngài là nam hay nữ, trước mắt...”

“Chuyện đó không cần ngươi lo, Quốc công đã có cách.” Thục phi xoa bụng, ngồi lên ghế.

[Lục Hiên từng nói sẽ tìm cách khiến hài tử trong bụng ta trở thành hoàng tử, chờ ngày nó đăng cơ, thì thiên hạ sẽ thuộc về chúng ta.]

Lúc này Lâm Tịch mới biết tên thật của An Quốc công là Lục Hiên, quả nhiên là người tâm cơ thâm sâu, đến cả họ tên cũng chưa từng để lộ.

Sau một canh giờ chẩn bệnh, Lâm Tịch vừa thấp thỏm cầm kim trâm ra khỏi Vân Hoa Cung, thì vô tình đụng phải Hoàng hậu.

Hoàng hậu hôm nay hoàn toàn khác với vẻ mặt trong buổi gặp ở điện của Hoàng thượng. Bà ta mỉm cười, tiến đến gần Lâm Tịch: “Lâm ngự y, xin hỏi Thục phi nương nương sức khỏe thế nào?”

Nhớ tới lời dặn của Quốc công, Lâm Tịch đáp ngay: “Thục phi nương nương đang mang long thai, thai đã hơn ba tháng.”

Hoàng hậu nghiêng người sát tai nàng, khẽ hỏi: “Ngươi chắc chắn là long thai chứ?”

“Dạ, đúng vậy.” Nàng gật đầu nhỏ.

“Rất tốt. Ta muốn đem tin vui này báo cho Hoàng thượng, người biết chắc chắn sẽ rất vui mừng.” Hoàng hậu vừa nói vừa phá lên cười, tiếng cười vang vọng cả Vân Hoa Cung.

Nằm trong điện, Thục phi nghe thấy tiếng cười ấy mà rợn cả người. Cũng may hiện tại Quốc công đã nắm giữ triều chính, có thể bảo vệ nàng ta.

Lâm Tịch nhìn theo bóng lưng Hoàng hậu rời đi, trong lòng luôn cảm thấy tiếng cười đó có ẩn ý sát khí.

Đến giờ Mùi, Lục Uyên đúng hẹn xuất hiện trước cửa Thái Y Viện.

Lâm Tịch vội vã chạy ra, đưa cho hắn bình thuốc trong tay, hai người hiểu ý nhau, sau đó rẽ theo hai hướng khác nhau.

Sáng sớm hôm đó, Lâm Tịch hỏi sư phụ về chỗ ở hiện tại của Tiết thần y. Không ngờ ông ta đang ở tại thiên điện của Hoàng thượng. Hôm nàng lén vào đó quả thực không hề thấy bóng dáng ông.

Đành phải nhờ Lục Uyên hạ thuốc cho đám thị vệ, để nàng có cơ hội lẻn vào lần nữa.

Lần này, Lâm Tịch ngồi chờ ở góc tường trong cung, thấy đám thị vệ vẫn chưa đi ra ngoài, tính toán thời gian, dược hiệu chắc cũng sắp phát tác.

Quả nhiên, lát sau nàng thấy vài tên thị vệ ôm bụng bước ra, dáng vẻ đau đớn đi đứng loạng choạng. May mắn thay, đội tuần tra lần này lại chính là thuộc hạ cũ của Lục Uyên. Đợi đến khi người trong điện đã bị thay đổi hết, Lâm Tịch lặng lẽ lẻn vào.

Lần này nàng đi thẳng đến thiên điện không người, thấy một y giả tóc bạc, mặc quan phục đỏ thẫm đang ngồi viết gì đó trước bàn công văn. Nghe thấy cửa mở, người ấy tưởng là thái giám thân cận.

“Tiểu Thuận Tử, lấy thuốc gì mà lâu thế?”

Lâm Tịch nghe giọng quen thuộc ấy, lòng dâng lên cảm giác khó tin. Không ngờ tận mắt nàng lại nhìn thấy được sự thật ấy.

“Tiết thần y, đã lâu không gặp.”

Nghe vậy, ông vội vàng xoay người lại, thấy là Lâm Tịch thì chỉ hơi sững người một giây, rồi rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh. Ông vuốt râu dê, nói:

“Ta sớm biết sẽ có ngày gặp lại ngươi, chỉ không ngờ lại sớm thế này.”

“Sao ông lại phản bội chúng ta?” Nàng nghiêm nghị chất vấn.

Tiết thần y cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười: “Lâm Tịch à, y thuật trên người ngươi, chẳng phải đều do ta truyền lại sao?”

Lâm Tịch lập tức ngây người. Câu này… Yến Vô Nguyệt cũng từng nói. Nàng liền đem lời của hắn ta kể lại cho Tiết thần y nghe.

Tiết thần y lắc đầu, “Ta biết trí nhớ của ngươi vẫn chưa khôi phục. Cái tên tiểu tử kia cũng học y thuật từ ta, chỉ là trong hai người, ngươi học bài bản và chính thống nhất. Còn hắn ta thì chỉ biết dùng thứ vu thuật của bọn Miêu Cương, sau đó bất hòa với ta, tách riêng ra hành sự.”

Lâm Tịch lặng lẽ nghe tiếng lòng của ông, lúc này mới nhận ra ông thật sự không nói dối. Trên suốt quãng đường này, trong lòng ông không hề có ý hãm hại bọn họ.

“Tiết thần y, ngài đóng kịch cũng khéo thật đấy. Bọn ta bị ngài xoay như chong chóng.” Lâm Tịch nhớ lại những lời tốt đẹp mình từng nói vì tin ông, giờ chỉ muốn tát vào mặt mình vài cái.

“Lâm Tịch, ngươi là đệ tử ưu tú nhất của ta. Xét thấy ngươi mất trí nhớ, ta không trách ngươi, nhưng ngươi cũng không thể vô cớ sỉ nhục ta như vậy.” Tiết thần y có phần không vui trước lời chất vấn của nàng.

[Đừng quên, ngươi còn nhiệm vụ báo thù.]

Lúc này, Lâm Tịch cuối cùng cũng hiểu ra vì sao nàng lại vào cung, thì ra đúng thật là để báo thù.

“Vậy chuyện ở lãnh cung là thế nào?”

“Ta có thể xin Hoàng hậu cho ngươi trực tiếp lên chức Y Chính. Ngươi có thể đến lãnh cung tìm câu trả lời mà ngươi muốn. Nhưng chuyện liên quan đến Hoàng thượng, ngươi không được phép nhúng tay vào nữa.” Ông nghiêm giọng cảnh báo.

[Nếu không phải vì thấy ngươi có thiên phú y thuật, ta đã không cầu xin Hoàng hậu tha mạng ngươi đến giờ.]

Lâm Tịch giờ đã hiểu, nàng chỉ là một công cụ báo thù. Xem ra bây giờ chuyện tiếp cận Hoàng thượng là không thể.

“Hoàng thượng trúng độc… có thể giải không?” Nàng vẫn mạnh dạn hỏi ra mục đích chính của hôm nay.

“Có thể giải. Nhưng ta sẽ không giải.” Tiết thần y nghe nhắc đến Hoàng thượng, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo.

[Năm xưa phụ thân hắn hạ độc giết huynh đệ ruột, lại liên lụy cả nhà ta. Phụ thân ta vốn là Viện sử Thái Y Viện, chỉ vì viết ký lục điều trị mà bị Thái Thượng Hoàng vu oan, giết sạch cả chín họ. May nhờ bên ngoại của Hoàng hậu bảo toàn cho ta một mạng, ta mới sống sót đến nay.]

Lâm Tịch lặng lẽ đứng một bên nghe tiếng lòng của ông, không ngờ lại biết được thân thế của Tiết thần y.

Dường như ông phát giác điều gì đó, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ta nghe nói ngươi có thể đọc được tiếng lòng, vậy đoán xem ta đang nghĩ gì?”

“Báo thù.” Nàng đáp ngắn gọn.

Tiết thần y cười nhạt, lắc đầu khinh thường: “Ngươi đi đi, việc ngươi định làm hôm nay không thực hiện được đâu.”

[Trên đời làm gì có cái gọi là thuật đọc tâm. Nếu thật có thứ đó, thì nhà ta đâu đến nỗi chết thảm như vậy.]

“Tiết thần y, còn một việc nữa, ta muốn hỏi.” Lâm Tịch đứng ở cửa, chậm rãi không chịu rời đi.

“Là gì?”

“Sư phụ ta nói, ông từng làm việc trong Thái Y Viện. Chuyện đó có thật không?” Nàng nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng.

Ông thở dài một hơi: “Đúng là vận mệnh trớ trêu. Ta vốn định vào cung để rửa sạch oan khuất cho cả nhà, không ngờ khi vừa lên được chức y quan, lại gặp chuyện Hoàng thượng hạ độc Hoàng hậu.

Để bịt đầu mối, Hoàng thượng giết sạch đám thái y cảm kích, cả Y Chính và y quan liên quan. Khi ấy chính Hoàng hậu đã cứu ta, cả bọn họ cùng giúp ta trốn khỏi hoàng cung.

Thật lòng mà nói, trong cung chẳng ai có y thuật vượt qua ta. Nhớ năm xưa, sư phụ của ngươi, Lâm Diệp, chẳng qua chỉ là một dược đồng nhỏ bé, xuất thân thấp hèn. Không ngờ bây giờ cũng leo lên đến vị trí Y Chính.”

Lâm Tịch cảm ơn ông, sau đó nhìn thấy trời đã không còn sớm, vội vã rời đi. Trên đường quay lại Thái Y Viện, nàng cứ suy nghĩ mãi về lời nói vừa rồi của Tiết thần y. Không ngờ sư phụ trước kia chỉ là một dược đồng thử thuốc.

“Bốp” một tiếng, một bóng người bất ngờ chắn trước mặt nàng.

Lâm Tịch giật mình, còn chưa kịp phản ứng đã bị người đó bịt miệng, kéo vào một góc tường tối om rồi biến mất không thấy đâu.

Bình Luận (0)
Comment