Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 61

Lâm Tịch mở to mắt, không dám thở mạnh, chỉ lặng lẽ nhìn đoàn người của Hoàng hậu từ khe hở trước mặt đi qua. Đến khi bóng lưng họ khuất hẳn, người sau lưng mới buông tay.

“Chàng thật làm ta sợ muốn chết.” Nàng vừa quay đầu liền đấm cho Lục Uyên một cái.

Hắn ngượng ngùng ôm lấy nàng, “Ta cũng hết cách rồi, ai bảo Hoàng hậu đột nhiên tới, còn nàng lại đúng lúc xuất hiện.”

Lâm Tịch cũng không có ý trách hắn, chỉ là vừa rồi từ chỗ Tiết thần y biết được quá nhiều chuyện, trong lòng vẫn còn chấn động.

“Thế nào? Tiết thần y nói gì? Hoàng thượng còn cứu được không?” Lục Uyên hỏi ngay việc quan trọng nhất trước mắt.

Lâm Tịch ghé sát vào hắn, thần bí nói: “Thân thế của Tiết thần y, vượt xa tưởng tượng của chúng ta.”

Lục Uyên vốn đã thấy rối rắm, nghe nàng nói vậy lại càng thêm nghi hoặc.

“Nơi này không tiện nói chuyện, đến chỗ Yến tỷ đi, ta kể hết mọi chuyện cho mọi người nghe.” Lâm Tịch kéo tay hắn đi nhanh ra ngoài.

Lục Uyên cũng không nói gì, ngoan ngoãn đi theo sau nàng. Trong lòng hắn vẫn thắc mắc: rốt cuộc Tiết thần y có thân thế thế nào?

Một canh giờ sau, Lâm Tịch ngồi trong thư phòng phía sau viện, nâng chén trà uống một ngụm lớn. Để tránh tai mắt của Hoàng hậu, bọn họ cố ý cải trang thành dân thường, còn vòng mấy vòng quanh tường thành rồi mới tới được đây. Quả thật mệt mỏi rã rời.

Yến Vô Song lâu ngày không gặp, đã rũ bỏ vẻ diễm lệ ngày trước. Nàng ta mặc y phục nhạt màu, áo khoác lụa xanh nhạt, không điểm trang cầu kỳ, trông dịu dàng như phụ nữ khuê các.

Lâm Tịch liếc nhìn Trần Triết đang nằm trên giường. Hắn ta tuy đã có thể nói chuyện, nhưng tinh thần vẫn rất yếu, chỉ dựa vào đầu giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn xa xăm.

Yến Vô Song nói, mấy hôm nay hắn ta chưa từng xuống giường, mọi việc đều do nàng chăm sóc bên cạnh.

Lâm Tịch thầm nghĩ, nếu Trần Triết không cưới Yến tỷ, thì đúng là kẻ phụ lòng đến tột cùng.

Đợi mọi người có mặt đầy đủ, nàng mới bắt đầu kể lại mọi chuyện đã thấy và nghe trong cung, cả chuyện nàng mất trí nhớ do rơi xuống nước, và việc bị hai người kia nghi ngờ là nằm vùng.

Sau khi nghe xong, Trần Triết kích động chỉ vào nàng, “Ta... ta đã nói rồi mà, nàng chính là... nương tử của ta...”

Lâm Tịch vốn định nói cho hắn biết sự thật: nguyên chủ thật ra đã qua đời, nhưng bị Yến tỷ ngăn lại bằng ánh mắt. Vì thế, nàng uyển chuyển đáp, “Chỉ là ta không nhớ rõ chuyện gì, ngươi nên trân trọng người trước mắt thì hơn.”

Nghe vậy, Trần Triết cảm xúc hỗn loạn, Yến Vô Song ở bên cạnh vội an ủi hắn ta.

“Ngươi nên từ bỏ đi, Lâm cô nương trong lòng đã có người khác. Ta biết ngươi không thích ta, nhưng ta vẫn sẽ ở lại chăm sóc ngươi cho đến khi ngươi bằng lòng.”

Hắn ta không đáp, chỉ nằm nghiêng người, đưa lưng về phía bọn họ.

Lục Uyên thấy Trần Triết còn chưa hết hy vọng với nữ nhân của mình, trong lòng hơi khó chịu, nhưng nghĩ hắn ta đang bệnh, cũng không tính toán làm gì.

Hắn xoay sang hỏi: “Có khi nào vì nàng mất trí nhớ nên Tiết thần y mới lừa nàng không?”

Lâm Tịch khoát tay, “Ta không thấy ông ấy giống như đang nói dối. Hơn nữa ông ấy nói đáp án ta luôn tìm kiếm nằm ở lãnh cung. Ngày mai ông ấy sẽ tiến cử ta làm Y Chính tứ phẩm, ta định nhân cơ hội đó đi lãnh cung tìm hiểu sự thật.”

Nhắc đến lãnh cung, đó là cấm địa trong lòng Hoàng thượng, không có chỉ dụ thì ai cũng không được phép đến gần. Dù gì thì tổ tông hoàng tộc cũng đang ở đó.

“Ta vẫn thấy lão già kia đang giở trò, nàng có thể đừng đi không?” Lục Uyên lo lắng nhìn nàng chằm chằm.

“Không được. Mũi tên đã lên dây, không thể không bắn. Dù có là đầm rồng hang hổ, ta cũng phải đi.” Nàng kiên quyết nói.

Bởi vì nàng luôn mơ thấy cánh cửa sập đằng sau, có một lão nhân đang chờ nàng đến cứu. Dù chưa nhìn rõ mặt, nhưng nàng luôn có cảm giác người đó đang gọi nàng đến giúp.

Có lẽ đây là chấp niệm của nguyên chủ.

Thấy nàng kiên định như vậy, Lục Uyên cũng không tiện khuyên ngăn, đành gật đầu đồng ý.

Yến Vô Song lại không thể tiến cung, không giúp được gì nhiều, bèn lấy ra một bình sứ, nói:
“Tiểu muội, muội mang cái này theo, biết đâu đến lúc cần sẽ có ích.”

Lâm Tịch cảm kích nhận lấy.

Trước khi rời đi, Trần Triết đang nằm trên giường khẽ nói: “Chú ý an toàn.”

“Ta sẽ. Ngươi cũng giữ gìn sức khỏe.” Lâm Tịch dịu dàng đáp lại, rồi cùng Lục Uyên rời đi.

Nàng không biết giữa Trần Triết và nguyên chủ đã từng có bao nhiêu dây dưa, mà hắn ta lại ghi nhớ lâu đến thế.

Trên đường hồi cung, Lâm Tịch bất chợt hỏi: “Lục Uyên, nếu ta muốn chàng làm hoàng đế, chàng có bằng lòng tạo phản không?”

“Bằng lòng.” Hắn đáp ngay không chút do dự.

“A? Chàng thật sự muốn làm?” Nàng tò mò vì sao hắn lại đồng ý dễ dàng như thế.

Lục Uyên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói: “Rất đơn giản. Hiện giờ bệnh tình của Hoàng thượng nguy kịch, Tiết thần y lại không chịu giao giải dược, vậy thì người chắc chắn phải chết. Khi ấy, nếu ngôi vị hoàng đế không rơi vào tay Hoàng trưởng tử, thì sẽ thuộc về một người con khác.

Ta chắc chắn không thể để Hoàng trưởng tử đăng cơ. Một khi Hoàng hậu nắm quyền, chúng ta khó tránh khỏi cái chết. Còn Trần Triết thì không thể để hắn ta lên ngôi, tiểu tử đó một lòng nhớ thương nàng, ta sợ…”

Câu sau hắn không dám nói ra, chỉ sợ vừa mở miệng đã thành sự thật.

Lâm Tịch nhìn hắn, cảm thấy hắn cũng rất thông minh: “Nhưng ta không hy vọng chàng làm hoàng đế, rồi phải nạp nhiều phi tần tranh giành đến sống chết.”

“Yên tâm, ta cũng chẳng muốn làm hoàng đế. Ta ghét triều chính.” Hắn ôm chặt lấy nàng, thầm mong mọi chuyện đừng xảy ra, ít nhất Hoàng thượng phải sống đến khi hai người họ già đi mới được.

Hôm sau, chiếu thư thăng chức của Lâm Tịch đã được truyền đến tay Lâm Diệp. Do Hoàng thượng bệnh nặng, lần này là Thái y tự mình ban mệnh.

Lâm Diệp há hốc mồm nhìn nhậm mệnh thư trong tay, không biết phản ứng ra sao.

Trong lòng ông thầm nghĩ: Sao lại không truyền đạt tấn chức cho ta luôn chứ?

Lâm Tịch biết sư phụ vẫn luôn chờ ngày được thăng chức, tiếc là vận làm quan của ông không thuận.

“Sư phụ, đừng nản chí. Chờ đồ nhi chữa khỏi cho Hoàng thượng, người lập tức sẽ được thăng chức.” Nàng nhận lấy chiếu thư từ tay ông, thuận tiện an ủi.

Lâm Diệp liếc nàng một cái, nghĩ thầm: “Bao giờ cái nghiệt đồ ngươi ngừng gây chuyện, ta liền cảm tạ trời đất.”

“Đồ đệ, tâm nguyện của ngươi cũng xem như đã hoàn thành. Hôm nay nhiệm vụ khám bệnh ở lãnh cung, ngươi thay ta đi đi, ta nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.” Nói xong, ông vẫy tay áo rời khỏi thư phòng.

Lâm Tịch cõng hòm thuốc nhỏ, háo hức hướng về phía lãnh cung.

Nàng đã lâu không đến đây, phát hiện nơi này còn hoang vu hơn trước. Nhớ lại ước hẹn với Lục Uyên đêm qua: nếu sau giờ Ngọ hôm nay nàng vẫn chưa ra khỏi lãnh cung, hắn sẽ lập tức đến cứu nàng.

Nhưng giờ nàng không còn là người yếu đuối như xưa, không phải ai cũng dễ dàng ám hại nàng.

Nàng dồn đủ dũng khí bước vào nơi hoang tàn này. “Kẽo kẹt” một tiếng, cánh cửa cũ vang lên, nàng lặng lẽ bước vào, thì bất ngờ bị một con mèo hoang chắn đường.

Nó có bộ lông màu hạt dẻ, đang cắn xé một con chuột già, máu me loang lổ.

Nàng thấy xác chuột đã bị cắn nát, chỉ còn vài phần thân thể. Nàng cẩn thận vòng qua cái “hiện trường vụ án”, tiếp tục tiến vào cung điện.

Trước cửa không có cung nhân, cỏ dại mọc đầy đất, còn thê lương hơn cả tẩm điện trước kia của Hoàng hậu.

Lâm Tịch cầm con dao nhỏ mang theo bên người, từng bước tiến vào cung điện.

Cửa chỉ khép hờ. Nàng nhẹ nhàng đẩy ra, liền thấy vết máu khắp nơi. Linh cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng.

Nàng thấy một vị Thái hậu ngã trong vũng máu. Người ấy vẫn còn một hơi, cố vươn tay về phía nàng.

“Lại… đây…”

Lâm Tịch vội vàng tiến tới, phát hiện Thái hậu bị một nhát đâm vào ngực. Nàng lập tức lấy tay che miệng vết thương cầm máu.

“Không… vô dụng rồi… cái này… ngươi giữ lấy…” Thái hậu dùng tay gõ nhẹ xuống sàn, ra hiệu nàng mở ngăn bí mật.

Nàng làm theo, mở ngăn ra, phát hiện một hộp gỗ. Bên trong là một ngọc tỷ.

“Công chúa… giữ kỹ…” Thái hậu nói câu cuối rồi tắt thở.

Lâm Tịch hoảng loạn. Không cần đoán cũng biết, nàng lại bị người khác hãm hại.

Nàng lập tức tìm đường thoát thân. Dọc theo hướng Thái hậu chỉ, nàng chạy vào nội điện, bỏ cả hòm thuốc.

Vừa rồi nàng chỉ thấy Thái hậu một lần, nhưng cảm giác vô cùng quen thuộc. Còn chưa kịp hỏi chuyện, người đã nuốt khí.

Nếu thật sự là Tiết thần y muốn hại nàng, thì chẳng cần làm chuyện ngu ngốc như tự ý xông vào tẩm cung của Hoàng thượng, đó là tử tội. Cớ gì phải rước họa vào thân?

Lâm Tịch nghi hoặc chạy bừa trong lãnh cung, vô tình đến hậu viện. Ở đó, nàng phát hiện một giếng cổ. Trong lòng giếng lập lòe ánh sáng, trông như một đường hầm thời không.

Nàng đứng do dự bên miệng giếng, nghĩ thầm: “Nếu giờ nhảy xuống, biết đâu lại trở về thế giới thực.”

Đúng lúc ấy, gương mặt Lục Uyên hiện lên trong đầu nàng. Nàng lập tức từ bỏ ý định nhảy giếng, tiếp tục tìm lối ra.

Chạy đến bờ hồ sen bỏ hoang, nàng thấy một khuôn mặt lạ, nhưng lại giống hệt chính mình. Định tiến lại xem, thì bị tiếng hô phía sau dọa giật mình.

“Đứng lại!”

Đám thị vệ ùn ùn kéo tới. Thấy bóng nàng, lập tức định bắt người.

Lâm Tịch vội vàng trốn vào đám cỏ rậm, phát hiện một lỗ chó và nhanh chóng chui ra ngoài.

Nàng liều mạng chạy đến cửa cung, nhưng lại thấy toàn là gương mặt xa lạ. Thì ra cửa cung đã thay người gác.

Nàng cố tỏ vẻ bình tĩnh, lấy lệnh bài thông hành ra, định đánh lừa lính canh. Nhưng tên tướng giữ cửa nghi ngờ, gọi người mang bản vẽ chân dung ra so sánh.

“Người đâu! Bắt lại!”

Hắn vừa hô một tiếng, binh lính đã lập tức bao vây nàng.

Vụ ám sát Thái hậu mới vừa xảy ra, mà chân dung nàng đã bị vẽ xong, rõ ràng là có âm mưu từ trước.

Biết mình tính sai một bước, Lâm Tịch đành giơ tay đầu hàng.

Lãnh Thúy Điện.

Hoàng hậu uy nghi ngồi trên ghế chủ vị. Lâm Tịch quỳ dưới đất, không nói một lời.

“Lâm ngự y, ta giữ mạng ngươi đến giờ cũng vì ngươi còn giá trị lợi dụng. Không ngờ ngươi lại là kẻ từng khóc lóc cầu ta báo thù?” Hoàng hậu thu lại nụ cười, giọng nói sắc bén, khác hẳn vẻ ôn hòa mọi khi.

Trong đầu Lâm Tịch xoay vần hàng chục phương án đối phó, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Hoàng hậu tức giận, tháo ngọc ban chỉ trên tay, đánh thẳng vào trán nàng, quát: “Nói mau! Lão bà kia giấu ngọc tỷ ở đâu?”

Một cú đánh khiến trí nhớ của Lâm Tịch đột ngột ùa về.

Từng cảm xúc, những bí ẩn về thân thế, chuyện cũ với Trần Triết đều hiện rõ trong đầu.

Mắt nàng đẫm lệ, nghĩ đến bao nhiêu chuyện đã qua, nước mắt trào xuống gương mặt.

Hoàng hậu ngẩn người, chẳng lẽ nàng ta bị đánh đến khóc?

Lâm Tịch hấp thụ trọn ký ức, dùng mu bàn tay lau nước mắt. Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, tựa như đã trở thành một người khác.

Nàng quỳ sụp xuống đất, dập đầu: “Tạ ơn nương nương đã giúp ta cởi bỏ xiềng xích.”

Bình Luận (0)
Comment