Ta Dựa Vào Thuật Đọc Tâm Phá Án

Chương 62

Hoàng hậu nghe vậy thì mừng rỡ, cảm thấy Lâm Tịch trước kia dường như đã thật sự quay lại. Bà ta lập tức đưa tay ra hiệu, bảo người đứng sau bình phong đi ra.

Một nữ tử đeo mặt nạ màu bạc che nửa bên mặt bước ra, trên tay ôm một con mèo Ba Tư, theo sau còn có một cung nữ đi cùng.

Cung nữ mặc áo lục đơn sơ ấy thoạt nhìn rất quen mắt.

Lâm Tịch vừa nhìn con mèo kia liền cảm thấy quen thuộc, trông rất giống con mèo mà Thuần Hi trưởng công chúa từng yêu quý khi còn sống. Nhưng nó và công chúa đã cùng chết trong vụ hỏa hoạn, tại sao giờ lại xuất hiện ở đây?

Hoàng hậu đưa nữ tử đeo mặt nạ đến trước mặt Lâm Tịch, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý:
“Ngươi xem, người ta giúp, từng người một đều quay lại rồi. Bổn cung thật sự rất vui mừng.”

Lâm Tịch vội hỏi: “Hoàng hậu nương nương, vị này là...?”

Nữ tử ôm mèo Ba Tư tháo mặt nạ xuống, dù bên trái khuôn mặt đã bị lửa thiêu hủy, nhưng Lâm Tịch vẫn nhận ra nàng ta, chính là Thuần Hi trưởng công chúa. Không ngờ nàng ta vẫn còn sống.

Hoàng hậu vui vẻ giải thích: “Con bé mạng lớn, may có người của ta cứu kịp. Chỉ tiếc là dung mạo đã bị hủy.”

Lâm Tịch lại hỏi: “Vậy người chết hôm ấy là ai?”

Hoàng hậu đáp mà như đùa: “Dĩ nhiên là phò mã rồi. Hắn vô dụng, biết chuyện của công chúa xong lại đòi hưu thê. Ta làm sao để yên? Sai người đánh ngất hắn, bắt hắn mặc y phục công chúa, còn nhét con mèo mô hình vào tay hắn, rồi châm lửa. Công chúa được thay thân phận thoát khỏi cung.

Công chúa thì ai cũng để ý, chứ một phò mã thân phận thấp hèn thì có gì đáng để tra xét? Ngươi nói có đúng không?”

Nghe tiếng cười điên dại của Hoàng hậu, Lâm Tịch chỉ thấy rợn tóc gáy. Hôm đó nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng không kiểm tra kỹ thi thể. Không ngờ công chúa lại vì thế mà có thể sống sót với thân phận khác.

Thuần Hi đặt con mèo tên Vãn Vãn xuống đất, đeo lại mặt nạ, cúi đầu nhìn Lâm Tịch đang quỳ trước mặt, ánh mắt chứa đầy khinh miệt. Có lẽ nàng ta hận Lâm Tịch biết quá nhiều bí mật, hoặc hận nàng vì đã cướp đi người mình yêu, Lục Uyên.

[Hừ, chỉ bằng ngươi mà cũng đòi tranh giành Lục Uyên với ta? Giờ thân phận đã bị lộ, vậy thì lợi dụng ngươi đi gi.ết ch.ết Thục phi tiện nhân kia.]

Thuần Hi bước đến gần, dùng đầu ngón tay nâng cằm Lâm Tịch lên, lạnh giọng nói: “Lúc trước nói cùng nhau báo thù, vậy mà vì một nam nhân mà ngươi lại quên đi kế hoạch lớn. Hoàng hậu nương nương, người như vậy giữ lại cũng vô dụng.”

Lâm Tịch tỏ vẻ hoảng sợ, khẩn cầu công chúa tha mạng: “Công chúa, người chưa rõ nội tình. Hôm đó ta vào lãnh cung định dò hỏi Thái hậu, còn chưa kịp gặp đã bị người khác hãm hại, dẫn đến mất trí nhớ. Việc báo thù vì thế mới bị trì hoãn.”

“Thật vậy sao?” Hoàng hậu giả vờ hờ hững, vừa nói vừa xoay nhẹ chén trà.

Để lấy lòng Hoàng hậu, Lâm Tịch lập tức lao đầu vào cạnh bàn, đập mạnh đến mức máu chảy đầy trán.

Nhưng Thuần Hi dường như vẫn chưa hả giận, còn định hành hạ tiếp, may mà Hoàng hậu ngăn lại: “Hiện tại việc lớn mới là quan trọng. Nếu ngươi đã khôi phục trí nhớ, vậy biết tiếp theo nên làm gì rồi chứ?”

“Thần biết.” Lâm Tịch vừa định rời đi, thì Thuần Hi lại gọi giật lại.

“Nương nương, vì sao không sai nàng ta giết luôn Thục phi tiện nhân kia?”

Hoàng hậu lạnh nhạt đáp: “Không được. Ai có thù thì tự mình báo. Việc quan trọng nhất bây giờ là đoạt lại ngọc tỷ, đưa hoàng trưởng tử sớm hồi kinh.”

Xem ra Hoàng hậu còn có kế hoạch sâu hơn.

Lâm Tịch ôm trán, vội vàng xin cáo lui. Chỉ có khi lấy lý do là mệnh lệnh của Hoàng hậu, nàng mới giữ được mạng. Nếu không, giờ e đã bị nhốt vào đại lao, chứ chẳng có cơ hội gặp mặt Hoàng hậu.

Nghĩ đến đây, nàng thấy toàn thân ớn lạnh. Vừa rời khỏi cung điện, nàng mới sực nhớ, đứng phía sau công chúa khi nãy chính là Sơ Tình, người từng được cho là đã chết đuối.

Thì ra nàng ta vẫn còn sống.

Nghĩ đến đây, ký ức về lần rơi xuống nước lập tức ùa về. Lâm Tịch chợt nhớ ra: thân phận thật sự của mình không phải là Lâm Tịch, mà là Kim Tử Đằng, cháu gái ruột của Thái hậu tiền triều.

Tại sao lại gọi là “Thái hậu tiền triều”? Bởi vì thân phận thật sự của Thái hậu cũng vô cùng phức tạp. Bà vốn là phu nhân của quốc chủ Tuyền quốc, một nước nhỏ đã bị thôn tính. Sau bị hoàng đế tiền triều ép đưa vào cung, trở thành Thái hậu.

Hoàng thượng hiện tại không hề có huyết thống với hoàng thất tiền triều. Ông ta chỉ là con nuôi do Thái hậu nhận về, giả làm hoàng tử để kế vị ngai vàng. Vì thế, thân phận của ông ta chưa bao giờ được để người khác biết tới.

Còn Kim Tử Đằng, tức Lâm Tịch bây giờ, là cháu ruột Thái hậu. Cha mẹ nàng bị Hoàng thượng sát hại. Khi đó nàng còn nhỏ, không biết gì cả, được Thái hậu âm thầm nuôi dưỡng trong cung, hoàn toàn không ai hay biết sự tồn tại của nàng.

Mãi đến khi nàng trưởng thành, Từ Khuê Cung đột nhiên bốc cháy không rõ nguyên do, không ít hắc y nhân xông vào nội cung, chẳng rõ đang truy tìm ai. Nàng hoảng sợ, liền theo Hoàng tổ mẫu bỏ chạy, chẳng hiểu vì sao lại bị người truy sát. Cũng chính từ đó, cơn ác mộng bắt đầu, trong biển lửa, nàng bị hắc y nhân đuổi giết, thậm chí còn trúng một đao.

Khi Kim Tử Đằng tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Hoàng hậu, còn ngỡ mình đã xuống địa ngục, gọi bà ta là Mạnh bà. Hoàng hậu bật cười khẽ, nói nàng còn sống, chỉ là bị trọng thương. Hoàng hậu còn nói vụ cháy trong cung chính là do Hoàng thượng hạ lệnh, mục đích là để gi.ết ch.ết nàng, người thừa kế duy nhất của tiền triều.

Lúc ấy nàng còn nhỏ, không phân biệt thật giả, chỉ biết khóc nức nở. Hoàng hậu an ủi nàng, nói Thái hậu chưa chết, sau này các nàng còn có thể gặp lại, nhưng nàng phải đáp trả ân tình. Kim Tử Đằng không do dự liền gật đầu. Sau đó, Hoàng hậu đưa nàng cùng Yến Vô Nguyệt đến Dược Vương Cốc học y thuật với Tiết thần y.

Nàng học hành không tệ, chẳng bao lâu đã bị đưa trở lại cung, phụng mệnh Hoàng hậu. Khi ấy Hoàng hậu bị Hoàng thượng hạ độc, vẫn luôn ẩn thân ở Lãnh Thúy cung, không thể lộ diện. Lúc vừa vào cung, nàng chỉ là một cung nữ, đáng tiếc vì tuổi nhỏ dại khờ, thường bị người khác hãm hại, thậm chí bị cung phi đánh đến chảy máu đầu, rồi bị đuổi ra ngoài cung, toàn thân đầy thương tích, ký ức cũng mất.

Chính trong khoảnh khắc hấp hối đó, nàng được Trần Triết cứu sống, từ đó mới nảy sinh một đoạn tình duyên ngắn ngủi. Nhờ sự chăm sóc tận tình của Trần Triết, trí nhớ nàng dần khôi phục, cũng nhớ lại kế hoạch báo thù. Đêm tân hôn, nàng rời khỏi Trần gia, trở lại Dược Vương Cốc tìm Tiết thần y, đổi tên thành Lâm Tịch rồi lẻn vào cung lần nữa.

So với Yến Vô Nguyệt, nàng thông minh hơn, sớm đã xuất sư. Khi cả hai cùng vào hoàng thành tham gia khảo thí y quan, chỉ có nàng đỗ, còn Yến Vô Nguyệt rớt vì cho rằng y quan phải thi viết là điều vô lý, liền bỏ đi.

Lần đầu Hoàng hậu gặp lại nàng, mừng rỡ khôn xiết, còn tưởng nàng đã sớm bị phi tần khác ám hại đến chết. Nhưng thấy nàng vượt qua được khảo nghiệm, bà ta liền giữ nàng lại trong cung làm tai mắt.

Sơ Tình chính là cầu nối giữa nàng và Hoàng hậu. Hoàng hậu ra lệnh cho Lâm Tịch giết hết các phi tần mang thai long chủng. Bà ta hận Hoàng thượng, không cho phép bất kỳ ai sinh con cho ông ta. Lâm Tịch làm theo mệnh lệnh: hoặc là âm thầm hạ độc gi.ết ch.ết các cung phi đã sinh hoàng tử, hoặc dùng thuốc cổ phương để làm sảy thai. Nàng cố gắng giữ mạng các phi tần, nhưng Hoàng hậu thì không dung thứ, lệnh người trong phủ bí mật sát hại họ cả nhà.

Hoàng thượng đông phi tử, mất vài người cũng chẳng ai phát hiện. Cho đến khi nàng gặp được Dao phi nương nương, người đoan trang, nhã nhặn, đối xử bình đẳng với cung nhân. Mỗi lần Lâm Tịch đến chẩn mạch, Dao phi đều tiếp đón bằng nụ cười dịu dàng, chưa từng coi thường nàng vì xuất thân thấp kém.

Chẩn mạch cho Dao phi suốt một tháng, Lâm Tịch dần mềm lòng, không thể ra tay, thậm chí còn nhiều lần nhắc Dao phi cẩn thận. Nhưng Dao phi chẳng để tâm, chỉ nói dù sinh hoàng tử hay công chúa, bà đều yêu thương.

Lâm Tịch giấu nhẹm chuyện Dao phi mang thai hoàng tử, chỉ báo với Hoàng hậu rằng đó là một công chúa. Nào ngờ Hoàng hậu vẫn nổi giận. Dù Dao phi không mang thai hoàng tử, nhưng chiếm được sủng ái của Hoàng thượng thì vẫn phải chết. Hoàng hậu hạ lệnh giết, nhưng Lâm Tịch do từng tiếp xúc lâu ngày, trong lòng đã nảy sinh thương cảm. Nàng biết, kẻ thù của mình là Hoàng thượng, giết người vô tội cũng chẳng thể giải oán hận.

Tiếc là Hoàng hậu không nghĩ như nàng. Thấy Dao phi bụng ngày càng lớn, nàng vẫn chưa hạ thủ, hài tử cũng sắp ra đời, mà Hoàng thượng còn có ý lập Dao phi làm hậu. Hoàng hậu nóng ruột, liền lệnh cho Sơ Tình hạ độc. Sự việc về sau cũng từ đó mà ra.

Ngày ấy, khi biết Dao phi trúng độc, nàng vội ra ngoài cung tìm giải dược. Vừa mang thuốc trở về thì nghe tin Thái hậu ở lãnh cung sắp không qua khỏi. Nàng khẩn cầu sư phụ đưa mình đến gặp Thái hậu lần cuối. Vừa kịp nói với Thái hậu đôi lời, nàng đã bị người đẩy xuống hồ sen.

Sau này, Lâm Tịch từ hiện đại xuyên về, còn có khả năng đọc tâm. Tiếc là, nàng vẫn không thể cứu được Thái hậu. Giờ đây Hoàng hậu đã phát điên, gặp ai giết nấy, chẳng ai dám cản đường bà ta, kết cục đều là một chữ “chết”. Bà ta chẳng màng đến sinh tử bá tánh, chỉ biết bồi dưỡng thế lực riêng.

Lâm Tịch nay đã nhớ lại thân phận thật, lòng đầy mờ mịt. Nàng thực sự là tiểu công chúa tiền triều, trên vai gánh thù hận của cả tộc. Hoàng thượng đang hấp hối, nàng đáng lẽ nên vui mừng, nhưng lại chẳng cười nổi. Người thân cận nhất, Hoàng tổ mẫu, cũng đã chết thảm trong cung. Nàng biết rõ kẻ chủ mưu là Hoàng hậu, nhưng lực mỏng sức yếu, không cách nào báo thù.

Giờ đây Lục Uyên bặt vô âm tín, sư đệ của hắn là Trần Nhiên cũng chẳng rõ tung tích. Cửa cung đã đổi quân canh, hoàng trưởng tử có sắp quay về chăng? Kế hoạch trước kia của họ liệu còn thực hiện được?

Mang theo muôn vàn nghi vấn, Lâm Tịch trở lại Thái Y Viện. Thấy lính canh cửa cúi mình hành lễ, các y quan cũng cung kính chào hỏi, nàng cảm thấy khác thường, liền vội chạy đến chỗ sư phụ.

Bên trong không còn ai, thậm chí đồ đạc cũng chẳng còn. Nàng vội túm lấy một tiểu đồng, hỏi: “Lâm Y Chính đi đâu rồi?”

“Khởi bẩm Y Chính đại nhân, Lâm đại nhân đã bị cách chức, dọn khỏi tiểu viện.”

Tiểu đồng cung kính trả lời, đợi nàng phân phó.
“Được rồi, ngươi lui đi.”
Nàng vội chạy tới nơi ở mới của sư phụ, thấy cung nhân đang thu dọn phòng nàng. Nàng sợ người khác phát hiện y phục nữ nhân, vội vàng ngăn lại.

“Dừng tay, để ta tự thu dọn, các ngươi đừng động vào. Ta vẫn ở đây, không chuyển chỗ.”

Dù sao bây giờ nàng cũng là Y Chính, lời nói vẫn có trọng lượng.

Lâm Diệp một tay cầm sách, một tay xách tay nải, đứng ngẩn ra: “Đồ đệ, ngươi còn ở đây, vậy vi sư phải đi đâu?”

“Sư phụ, người cứ ở chỗ cũ, người vẫn là sư phụ của con.” Lâm Tịch vội vàng đỡ lấy tay nải trong tay ông.

Bình Luận (0)
Comment