"Tối thiểu cũng vài trăm cây, và càng gần khu trung tâm, thì linh dược càng trân quý."."
Sau khi nói xong, lo lắng Trương Cảnh không tin tưởng, Bùi Tiểu Sương ngay lập tức thề với trời: "Ta đang nói sự thật, nếu có nửa chút lừa dối, ta sẽ hồn phi phách tán, chết không yên lành!"
Nghe được lời thề này.
Trương Cảnh có chút hứng thú.
Tức là có một địa phương bí mật, với cả trăm cây Linh dược quý giá ít nhất giá trị hàng nghìn đạo công.
Sau khi tự hỏi một chút.
Hắn đối diện với nữ tử: "Ta theo đạo tâm thề, chỉ cần những gì ngươi nói không phải là giả dối, tương lai sẽ có một danh nghạch đệ tử trong đạo quán dành cho ngươi."
"Cảm ơn thượng tu đã rủ lòng thương!"
Nhận được lời cam đoan của Trương Cảnh, trong mắt Bùi Tiểu Sương chợt rưng rưng, nói bằng âm thanh run rẩy.
Đồng thời, nàng lấy bản đồ mình đã chuẩn bị tốt từ sớm ra, đưa tới trước mặt Trương Cảnh, nói: "Đây là bản đồ cụ thể, thượng tu nếu có bận tâm thì có thể tới đó tìm kiếm chứng cớ, chỉ cần cẩn thận đề phòng con nai yêu đó là được."
"Bắt đầu từ bây giờ, tiểu nữ sẽ quên sạch chuyện này đi."
Được.
Trương Cảnh vừa lòng gật đầu, sau đó dặn dò: "Ta sẽ đi xác nhận lại một chút, ba ngày sau ngươi lại đến đây tìm ta."
"Đa tạ thượng tu, vậy tiểu nữ xin cáo lui."
Nhìn bóng dáng Bùi Tiểu Sương biến mất trong đám người.
Trên mặt Trương Cảnh không khỏi lộ ra biểu tình đăm chiêu.
Rồi, hắn thu thập hết số đồ đạc trong tiệm, sau đó lập tức ra khỏi cửa đi đến nơi nuôi thả linh hạc ở Lang Gia Quận.
Chẳng mấy chốc sau.
Một con linh hạc chở Trương Cảnh bay thẳng lên cao, rồi biến mất trên bầu trời mênh mông.
Theo như địa chỉ Bùi Tiểu Sương cung cấp, nơi linh dược sinh trưởng vậy mà lại ở trong dãy núi ngoại thành Lang Gia Quận, chếch về phía đông nam 300 dặm.
Mà nơi này rõ ràng nằm ngược hướng với chiến trường yêu ma ở Lang Gia Quận.
Bảo sao dẫu dạo này có rất nhiều tu sĩ đến Lang Gia Quận, nhưng lại chẳng có ai phát hiện ra nơi đây.
Một canh giờ sau.
Linh hạc kêu một tiếng dài rồi chậm rãi hạ thân mình xuống.
Dưới sơn cốc là một dòng sông lớn uốn lượn chảy xuôi, dân bản xứ gọi nó là Hắc Hà.
Sông Hắc Hà tựa như một chiếc đai mực, nối liền các ngọn núi, nước sông chảy xiết vô cùng.
"Dọc theo dòng sông đi về phía thượng du, đến dưới chân núi đen, chỗ có ba cây sồi sinh trưởng, cũng là nơi nước chảy xiết nhất!"
Trương Cảnh đứng khoanh tay trên lưng linh hạc, linh lực thuộc về tu sĩ Luyện Khí trung kì bắt đầu dao động xung quanh người hắn, ánh mắt sắc bén tựa chim ưng rà quét từng tấc địa hình phía dưới hòng so sánh xem nó có giống với miêu tả trong bản đồ hay không.
Không lâu sau.
Tìm được rồi! Mắt hắn sáng rực lên.
Dưới sự khống chế của Trương Cảnh, linh hạc tức tốc lao xuống như một mũi tên.
Linh quang hộ thể được mở ra, dưới chân như sinh ra những gợn sóng hư ảo, nhưng lại gợi lên sóng nước dưới dòng sông chảy xiết.
Chợt, mặt nước sinh ra từng cơn sóng lớn, đập mạnh vào trên vách núi đen .
Bùm một tiếng!
Chỉ thấy bóng Trương Cảnh chìm vào trong nước.
Sắc xanh lạnh như băng toả ra từ linh quang hộ thể của hắn càng thêm rực rở, thoạt trông xinh đẹp vô cùng, nhưng linh lực dao động tản ra từ đó cũng thực khủng bố, khiến đám tôm cá lớn nhỏ trong lòng sông đều sợ hãi mà chạy mất.
Theo thân hình Trương Cảnh chìm xuống không ngừng.
Một khe hở nhỏ chỉ đủ cho một người đi qua chợt xuất hiện trong tầm mắt.
"Xem ra chính là nơi này."
Sau một phen xác nhận, trong tay Trương Cảnh xuất hiện một tấm Nặc Phù, liền lập tức được hắn kích hoạt.
Men theo khe hở đi thẳng về phía trước.
Nước sông ngày càng ít, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.
Mà lúc này.
Cảnh tượng phía đằng xa cũng thu gọn vào trong tầm mắt Trương Cảnh.
Đó là một hang động dưới lòng đất rộng lớn vô cùng, phía trên đỉnh hang có một khe hở cực kì nhỏ, lại bị cây cối che thật kín. Bốn phía hang động mọc đầy linh thảo phát sáng, giúp cho hang động không quá tối tăm.
Một dòng suối chảy róc rách ngang qua hang động.
Quả như lời Bùi Tiểu Sương đã nói, có một mảng lớn các loại linh dược quý báu mọc xung quanh dòng suối kia.
Hắn bất giác nhìn vào giữa hang.
Tỉnh Thuỷ Liên, Bách Diệp La Linh Căn, Giáp Mộc Long Tu Thảo,... Các loại linh thảo cao cấp tập trung sinh trưởng cùng một chỗ, toả ra mùi dược hương nồng đậm, dẫu lúc này Trương Cảnh đứng cách xa vài dặm cũng có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng.
Dẫu vậy, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ mà chỉ cẩn thận nhìn chăm chú con nai trắng to lớn đang ngủ say ở nơi có nhiều linh dược nhất.
Hắn cảm nhận được một hơi thở đặc biệt nguy hiểm từ nó.
"Khí tức này đã vượt xa so với Luyện Khí kì tầng sáu, nhưng có vẻ như... lại kém Luyện Khí tầng bảy một chút."
Hắn thử so sáng khí tức của con nai trắng kia với khí tức của mấy vị sư huynh hắn từng gặp qua.
Sau đó hắn đưa ra kết luận rất nhanh.
Con nai này hẳn là đang thăng cấp lên Luyện Khí hậu kì!
Trương Cảnh từ từ lùi về sau, không dám phát ra bất kì một tiếng động nào, lại càng không dám lộ ra dù chỉ là một chút khí tức.
Nếu làm kinh động đến con nai trắng này chỉ e là hắn khó lòng rời đi một cách dễ dàng được.
"Xem chừng chỉ có thể thay đổi kế hoạch."
Trương Cảnh thất vọng nghĩ.
Đánh chết con nai trắng này cũng không khó, hắn chỉ cần mua Công Kích Phù thượng phẩm, sau đó sử dụng là được, đảm bảo nó chẳng thể nào phản kháng nổi dù chỉ là một chút.
Chẳng qua ------
Làm như vậy không chỉ giết chết nó, mà dưới uy lực cực lớn của thượng phẩm phù, đống linh dược này cũng sẽ bị phá huỷ toàn bộ.
Mãi đến khi trở về cửa tiệm trong phường thị.
Hắn vẫn đang nhíu chặt hai hàng mày.
Nếu muốn giữ lại số linh dược đó, lại phải đánh chết hoặc đuổi nai trắng đi, biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ cho đến hiện tại là mời một tu sĩ Luyện Khí hậu kì ra tay.