Ta Dùng Đạo Chủng Đúc Trường Sinh (Bản Dịch)

Chương 120 - Chương 120. Tam Thập Bát (2)

Chương 120. Tam Thập Bát (2)
Chương 120. Tam Thập Bát (2)

"Có phải chính là chỗ này không? Hắn chần chừ nói.

Ngũ Bảo Linh Hà trạng thái hư ảo ngo ngoe muốn động.

Con bạch lộc này có thể là yêu tốt, nhưng Trương Cảnh không dám đánh cược. Huống hồ những linh dược này hắn cũng sẽ không bỏ qua như vậy.

Bên kia.

Mí mắt bạch lộc điên cuồng run rẩy.

Nhất là sau khi cảm nhận được sát ý của Trương Cảnh.

"Chết chắc chết chắc chết chắc, ta sắp phải chết rồi, phải làm sao bây giờ?" Trong lòng nó cực kỳ lo lắng, khí tức trên người bất ổn một hồi.

Lộc sinh của nó chỉ vừa mới bắt đầu thôi, còn chưa có cưới vợ đâu, sao có thể chết đi như thế?

Nếu không thì --- đầu hàng?

Nghe nói những tiên trưởng đó rất thích thú cưỡi, với lại còn thích những thú cưỡi nhìn đẹp mắt.

Lão hươu ta dầu gì cũng coi như thanh niên nổi tiếng tuấn tú ở đây, dứt khoát thử một lần?

Trong lòng bạch lộc bắt đầu tính toán.

Về phần phản kháng... Nó cũng không có ngu.

Vừa mới được chứng kiến thủ đoạn của vị tiên trưởng này, phải nói là vừa hung ác vừa biến thái, tay chân nhỏ bé của nó sao có thể chống lại được sự tàn phá đó?

Trong lúc suy tư.

Bên tai bạch lộc xuất hiện ma âm 'Đinh đinh đang đang' đáng sợ đó.

"Áp lực quá lớn, ta cũng bắt đầu nghe lầm rồi." Bạch lộc thầm cười khổ một tiếng.

Nhưng mà trong nháy mắt tiếp theo, nó cảm nhận được có gì đó không đúng.

Cái này hình như... Không phải nghe nhầm, tên biến thái đó muốn động thủ thật rồi!

Bạch lộc giật mình một cái, đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, bốn chân cùng quỳ gối trước mặt Trương Cảnh, than thở khóc lóc mà hô: "Tiên trưởng tha mạng, tộc hươu bọn ta ba mươi tám đời đơn truyền, hiện nay chỉ còn lại mỗi một mình ta là độc đinh duy nhất, không thể chết được đâu."

"Hu hu, ta một mực sống ở nơi này, từ nhỏ đến lớn cũng không khi dễ một con yêu nào, càng không có thương tổn một nhân loại nào. Có một nữ hài tử luôn tới đây trộm linh dược trong vườn, ta cũng không có thương tổn tới một cọng tóc của nàng."

"Tiên trưởng, ta là một đại yêu thiện lương mà, có trời đất chứng giám!"

"Nếu không thì ngài thu ta làm thú cưỡi đi. Ta bảo đảm lúc bình thường thì ăn rất ít, thời điểm then chốt sẽ chạy cực nhanh!"

...

Trương Cảnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mọi thứ xảy ra trước mắt.

Trong lúc nhất thời hơi hoài nghi nhân sinh.

Con thú khổng lồ đang quỳ trước mặt cao hơn mình ba cái đầu, khóc như mưa.

Chuyện này ai dám tin chứ?

Một hồi lâu sau.

Sắc mặt Trương Cảnh phức tạp nhìn về phía bạch lộc trước mặt.

Lời nói của đối phương quả đúng với phán đoán ban đầu của mình, đoán chừng không phải giả.

Về phần thú cưỡi thì?

Trương Cảnh hơi động lòng, cười hỏi: "Ngươi tên là gì, muốn làm thú cưỡi của ta nhưng ngươi có bản lĩnh gì?"

"Hồi bẩm tiên trưởng, ta tên là Lộc Tam Thập Bát."

"Ta có lực lớn vô cùng, da dày thịt béo, còn có thể nhận ra trăm loại linh dược. Đúng rồi, ta có thể đạp gió mà đi, cũng có thể đạp nước mà đi, trèo núi lội sông như giẫm trên đất bằng."

Lộc Tam Thập Bát ra sức chào hàng, sợ tiên trưởng trước mặt chướng mắt nó, sau đó giết hưu.

"Ngươi có thể nhận ra trăm loại linh dược?"

Trương Cảnh nhạy bén bắt được trọng điểm trong lời của đối phương.

"Không dám lừa gạt tiên trưởng, đây chính là bản lĩnh giữ nhà của ta." Lộc Tam Thập Bát đắc ý nói.

"Vậy những thứ này là?" Trương Cảnh chỉ chỉ linh dược chung quanh.

"Tiên trưởng, trong những linh dược này, một phần là ta lấy từ nơi khác đến để trồng, còn có một phần là ta tự trồng ra."

"Mảnh đất này cũng không đơn giản chút nào nhỉ?" Lại có nhiều linh dược sinh trưởng như vậy."

Trương Cảnh nhìn về phía Lộc Tam Thập Bát cười cười.

"Tiên trưởng mắt sáng như đuốc." Lộc Tam Thập Bát nịnh nọt một câu, sau đó giải thích: "Nơi này là tổ tiên Lộc Thập Nhất phát hiện, nghe nói phía dưới có một món bảo bối, cho nên những linh dược này mới sinh trưởng không ngừng."

"Bảo bối?"

"Bảo bối gì?"

Trương Cảnh tò mò nhìn quanh dược viên trước người, ánh mắt tựa như muốn xuyên thủng tầng tầng bùn đất, xác nhận bảo bối trong miệng Lộc Tam Thập Bát rốt cuộc là thứ gì.

"A, là bảo bối gì? Cái này sao... "

Ánh mắt Lộc Tam Thập Bát lấp lóe, ngượng ngùng nói: "Hồi bẩm tiên trưởng, đây đều là thứ bọn ta đời đời truyền lại, cụ thể là bảo bối gì thì thật sự không biết."

"Các ngươi nhiều đời như vậy cũng không có con nào ra đây đào xem thử sao?"

Trương Cảnh kinh ngạc nhìn về phía Lộc Tam Thập Bát, trong giọng nói mang theo một chút khó mà tin nổi.

Hắn khó có thể tưởng tượng từ Lộc Thập Nhất đến Lộc Tam Thập Bát, trải qua hơn hai mươi đời, biết rõ phía dưới có bảo bối lại không có một con hươu nào chủ động tìm tòi nghiên cứu.

"Đào nó làm gì?"

"Lão hươu nhà bọn ta đời đời kiếp kiếp trồng linh dược, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, nhiều thứ tốt như vậy. Nhỡ đâu đem bảo bối đó đào ra, về sau lại không thể trồng lại được loại linh dược như vậy thì phải làm thế nào?"

Lộc Tam Thập Bát thành thật nói.

Thì ra là thế.

Trương Cảnh gật đầu.

Đứng ở góc độ đối phương, nghĩ như vậy cũng bình thường.

Mà ở đối diện.

Mặc dù tiên trưởng trước mặt thái độ rất tốt nhưng chuyện thú cưỡi đó đối phương lại chậm chạp không trả lời chắc chắn, cái này không khỏi khiến Lộc Tam Thập Bát run rẩy sợ hãi.

Nó đáng thương nhìn về phía Trương Cảnh: "Tiên trưởng, ngài thấy ta còn có cơ hội không?"

"Cơ hội? Ngươi đang nói đến chuyện thú cưỡi sao?"

Khóe mắt Trương Cảnh không khỏi nổi lên ý cười.

Hắn nhìn cơ thể con bạch lộc trước mặt đều sắp co lại thành một đoàn, giọng điệu dần kéo dài: "Lộc Tam Thập Bát --"

Hết chương 120.
Bình Luận (0)
Comment